Thánh Thủ Y Phi Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!


Dù là nửa đêm, nhưng Hàn Dạ Nguyệt luôn có đặt quyền có thể gặp Hoàng thượng bất cứ lúc nào có thể.
Đây là một đặt quyền có thể nói là có từ rất lâu, khi sự việc kia xảy ra.
Rất nhanh, Hàn Dạ Nguyệt đã đưa Hạ Uyển Đồng đến trước mặt Thanh Đế.
“Hạ nhi, tại sao ngươi lại gặp trẫm lúc này? Có chuyện gì không thể để trời sáng chút sao?”
Âm thanh trầm thấp đẩy vẻ bực bội của Thanh Đế như muốn trách cứ.
Nhưng lời nói vẫn gọi là “Hà nhi” tỏ rõ sự thân thiết, như là để tâm.
Trong lòng Thanh Đế có chút khó chịu.
Sự có mặt cảu Hạ Uyển Đồng cũng như nhắc nhở ông ta đã làm ra những chuyện gì.
Cũng là hổ thẹn cũng lão già này.
Chính vì vậy, người ông ta không muốn gặp nhất là Hạ Uyển Đồng.
“Dân nữ Hạ Uyển Đồng xin bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế…”
“Được rồi, được rồi… Không cần hành lễ như thế.”
Mắt thấy Hạ Uyển Đồng lại hành lễ kính cẩn như thế, Thanh Đế cũng tỉnh cả người.

Trước giờ Hạ tiểu thư nổi tiếng là tiểu thư được cưng chiều của phủ Hạ tướng, từ nhỏ có hôn sự với Đại Hoàng tử, cho nên luôn cho đó là điều dĩ nhiên.
Hành lễ cơ bản đều qua loa đại khái, mà Thanh Đế luôn tỏ ra thân thiết, xem Hạ Uyển Đồng là nữ nhi mà cưng chiều.
Cho nên hôm nay thấy Hạ Uyển Đồng hành lễ theo đúng quy cũ có chút không quen.
Mà Hạ Uyển Đồng dù nghe Thanh Đế nói vậy cũng giữ nguyên trạng thái quỳ cúi người.
Không hề có hút ý định đứng dậy!
Hạ Uyển Đồng thầm mắng nguyên chủ đúng là ngu ngốc, sao có thể cho là Hoàng thượng thật lòng thân cận chứ.
Hạ gia diệt môn xem ra cũng có chút công lao của vị Hạ tiểu thư ngu ngốc này.
“Bẩm Hoàng thượng, phụ thân tử trận thi thể phơi nơi biên ải còn chưa tìm thấy, mà gia tộc trên dưới bị kẻ ti tiện hãm hại… dân nữ hiện tại…”
Nói đến đây Hạ Uyển Đồng rặn ra một hàng nước mắt như đau khổ không thể nói nổi.
Nhưng lòng nàng thầm mắng tên cẩu Hoàng đế này quá mức lươn lẹo, sẽ có ngày nàng cho hắn biết cái gì gọi là đau khổ.
“Bẩm Hoàng thượng, Hạ đại tiểu thư là được bổn vương cứu được trên đường, thiếu chút bị người làm hại.

Nàng ta khăng khăng đòi gặp bệ hạ nếu không sẽ tự vẫn…”
“Aizz..

Bổn vương cảm thấy, Hạ gia trung liệt, bị hãm hại chưa rõ nguyên nhân, còn Hạ tiểu thư may mắn còn sống.

Nếu có chuyện gì… e là bệ hạ khó ăn nói với Hạ tướng cùng muôn dân… Bổn vương cũng là bất đắc dĩ…”
Hàn Dạ Nguyệt vừa nói vừa cúi đầu như hành lễ nhưng là thực sự rất qua loa.
Nhìn thấy một màn này, Hạ Uyển Đồng vô cùng khâm phục trong lòng.

Nam nhân này quả là lắm trò, diễn còn hơn cả diễn viên thế kỷ 21, hắn mà ở hiện đại có khi lại thành diễn viên nổi tiếng cũng nên.
Gương mặt kia cũng có thể gọi là Ảnh đế đi.
“Hoàng thượng, dân nữ hiện tại tứ cố vô thân, có một thỉnh cầu mong Hoàng thượng chấp thuận.”

Hạ Uyển Đồng biết Hàn vương lời nói kia là nhắc nhở Thanh đế Hạ gia vừa trải qua hai biến cố lớn, nếu Hạ Uyển Đồng có chuyện gì thì người chịu thị phi nhất là Thanh đế.
Mà lão hồ ly Thanh Đế này rất trọng mặt mũi, không muốn mang danh giết hại thần tử trung tâm.
“Này… cũng phải trước nói với trẫm có chuyện gì chứ?”
Thanh Đế không thể tìm ra sơ hở trong lời nói của Hàn vương.
Hắn nói không sai, dù muốn ra tay cùng nên dừng rồi.
Huống hồ, Hạ Uyển Đồng cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối vô năng, có thể làm gì?
Hôn sự kia cùng lắm tìm cách giải trừ là được.
“Thần nữ tự thấy bản thân có là kiếp trước tội nghiệp quá nặng, chỉ mong đời này an ổn mà sống.

Tự thấy bản thân không đủ phẩm hạnh, sợ lây dính xui xẻo đến Đại hoàng tử… Cúi xin được giải trừ hôn sự này.”
Nói xong Hạ Uyển Đồng quỳ rạp vô cùng chân thành.
Nội tâm của nàng đang gào thét, có điên mới lấy cái tên tự cao tự đại kia, tên Hoàng đế này giả nhân giả nghĩa hận không giải trừ hôn ước sớm thì có.
Nhưng mạng quan trọng hơn, giữ mạng trước, chuyện đến đâu tính tới đó, nàng không thể lo nhiều như vậy.
“Này..”
“Cả Hạ gia bị hại, Hạ tướng quân tử trận vì bảo vệ biên cương.

Trẫm… quá hổ thẹn.”

Miệng nói hổ thẹn nhưng ánh mắt Thanh Đế lại sáng lên, cảm giác như hắn không tốn chút sức có thể giải quyết êm được mọi chuyện.
“Hoàng thượng minh giám.

Thần nữ cầu một đời an bình sống qua ngày… những chuyện khác… thần nữ cũng không dám nghĩ.”
Hạ Uyển Đồng vẫn giữ tư thế cúi rạp, không ngẩng đầu lên.
Mà Hàn Dạ Nguyệt có chút bất ngờ với yêu cầu này của Hạ Uyển Đồng.
Cả Đông Kinh ai cũng biết Hạ tiểu thư một lòng với Đại Hoàng tử, chết sống không rời.
Nay lại chủ động giải trừ hôn sự…
“Hoàng thượng, hạ thần nghĩ lời Hạ tiểu thư có chút không hợp lẽ.

Nếu như giải trừ hôn sự thì phần đời còn lại của Hạ tiểu thư dựa vào ai được? Hạ tướng lại là thần tử có công…”
Hàn Dạ Nguyệt cố ý nói, đây mặt ngoài là nói giúp Hạ tiểu thư, mà thật ra là đang ngăn cản Hạ Uyển Đồng hủy hôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận