Thánh Thủ Y Phi Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!


Hạ Uyển Đồng tỏ ra bi thương, nói với Tiểu Trúc nhưng cố ý cho mọi người nghe.
“Tiểu Trúc, ta muốn về phủ, dù sao cũng là nơi có phụ mẫu.

Ta không cô đơn rồi.”
Mà lúc này cũng vừa lúc Hoàng hậu đi vào, nghe hết lời kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vừa lúc nãy bị Thanh đế nghi ngờ, giờ lại phải xử lý chuyện này, bà ta cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhưng cũng không thể tỏ thái độ gì được, dù sao Hạ Uyển Đồng xảy ra chuyện cũng trong cung bà ta.
“Nha đầu ngốc, ngươi nói gì vậy chứ.

Còn bổn cung ở đây, không để ngươi có chuyện, yên tâm nghỉ ngơi một chút.”
Hoàng hậu chỉ đành nhẹ giọng khuyên bảo.
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ hiện tại muốn về phủ, muốn tới trang viên Thiên Sơn yên tĩnh kia… chỉ muốn những ngày tháng sau này, có thể trôi qua nhẹ nhàng…”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng như thỉnh cầu, có chút đau đớn.
Với một lão bà lăn lộn lâu năm trong cung, nhìn ánh mắt kia cũng có chút động lòng.
Vốn dĩ nếu không vì quyền lợi, bà ta cũng muốn yên tĩnh một đời.
“Ngươi còn yếu… chờ khỏe hẳn hãy tính tiếp.”
“Nương nương… thần nữ sợ lắm… chỉ muốn về phủ.”

Hạ Uyển Đồng nói xong thì nước mắt lại lã chã rơi.
Hiện tại, Hoàng hậu vô cùng khó xử, bà ta biết độc mãn tính kia không thể hết trong ngày một ngày hai, nhưng giữ nàng ở trong cung cũng không phải cách.
“Nương nương, thần nữ sợ lắm…”
Hạ Uyển Đồng tỏ ra hoang mang.
Trong lòng nàng vô cùng bái phục khả năng diễn xuất của bản thân, có phải là nhập tâm quá không.
“Được, được.

Uống chút thuốc, ổn định một chút bổn cung cho Từ công công đưa ngươi về phủ.”
“Hứa thái y, ngươi ngày ngày tới Hạ phủ, thuốc cần gì cứ lấy, sức khỏe Huyện Chúa làm đầu.

Hiểu chứ?”
Hoàng hậu phân phó.
“Thần xin tuân mệnh.”
Hứa thái y chỉ có thể tuân mệnh.
Ông ta hiểu rõ, độc kia trừ khi có thuốc giải, nếu không thì…
Tuy là như vậy nhưng ông ta cũng không dám nói ra, mạng này ông ta còn chưa muốn mất.
“Thần nữ đa tạ Hoàng hậu lo lắng.”
Trong lòng Hạ Uyển Đồng âm thầm đắc ý một chút, dù sao cũng làm cho họ khốn đốn là đủ rồi.
Nàng cũng nên quay về thực hiện kế hoạch tiếp theo, Thiên Sơn bên kia còn cần nàng xử lý.
Trời chập tối, với sự kiên quyết của Hạ Uyển Đồng, cuối cùng Từ công công phải hộ tống nàng về phủ.
Trên đường đi, Hạ Uyển Đồng vài lần giả vờ ho ra máu, muốn xỉu đi, hành cho Từ công công phải chạy đi chạy về.
“Tiểu Trúc… bộ dáng này của Từ công công thật khác lúc sáng.”
Nàng nở nụ cười hả dạ.
Tiểu Trúc cười khúc khích.
“Cũng chỉ có chủ tử mới làm được.”
Về tới phủ, Hạ Uyển Đồng vẫn diễn tròn vai nạn nhân đáng thương, vô cùng yếu ớt.
Từ công công chỉ lo sợ, nếu nhỡ như nàng có chuyện gì thì mạng ông ta cũng không còn.
“Huyện Chúa nghỉ ngơi giữ gìn thân thể, nô tài quay về phụng mệnh với nương nương.”
Nói xong như là sợ Hạ Uyển Đồng sẽ chết ngay trước mắt ông ta, ba chân bốn cẳng đi nhanh ra khỏi Hạ phủ.
‘Từ công công đi khỏi rồi?”

Hạ Uyển Đồng muốn chắc chắn rằng không còn ai.
“Vâng, chủ tử yên tâm, hiện tại mọi người tránh xa chúng ta không kịp.”
Hạ Uyển Đồng cười cười.
“Cả ngày vô cùng mệt mỏi.

Cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút.”
Nhưng Tiểu Trúc vẫn có chút thắc mắc, độc mãn tính kia là thế nào?
“Chủ tử, độc kia là thế nào? Sao người lại bị nhiễm độc mà lại…”
Lúc này Tiểu Trúc mới dám hỏi.
Hạ Uyển Đồng nhìn Tiểu Trúc, dáng vẻ tò mò kia vô cùng đáng yêu.
‘Ta thực sự mới nhận ra, ngươi cũng có lúc đáng yêu.”
“Chủ tử trêu ghẹo nô tỳ.”
Hiện tại chủ tớ hai người cũng thoải mái hơn nhiều.
“Là ta tự làm ta trúng độc, nhưng mà… độc gì đó không phải là vấn đề với ta.”
“Bọn họ nghĩ ta khó qua khỏi cũng tốt, như vậy sẽ không đề phòng ta, lại tự sinh ra cảnh giác với nhau, còn cái độc gì kia đều là giả, là ta tự làm ra.

Hiểu chưa nha đầu ngốc.”
Nói xong, Hạ Uyển Đồng cho Tiểu Trúc ánh mắt tinh nghịch.
Lúc này, Tiểu Trúc cũng đã hiểu, thì ra chủ tử của nàng là tự làm ra cả, thật quá lợi hại nha, độc gì kia vô cùng hung hiểm mà chủ tử cũng có thể giả được.
Cạch.
“Ngươi đi ra đi.”

Hàn Dạ Nguyệt từ cửa sổ nhảy vào, bộ dạng như chủ tử ra lệnh Tiểu Trúc.
Nhưng khác với bình thường, lần này Tiểu Trúc hơi chần chừ.
‘Chủ tử..”
Ánh mắt hướng về phía Hạ Uyển Đồng như muốn hỏi ý nàng.
“Ngươi ra ngoài giữ cửa đi, ta tin ngươi.”
Hạ Uyển Đồng đắc ý nhìn Hàn Dạ Nguyệt.
Ngay khi Tiểu Trúc vừa ra ngoài, Hàn vương lại nhìn Hạ Uyển Đồng như nhìn kẻ cướp đi gì đó của mình.
“Dường như người của ta cũng dần trở thành của ngươi rồi nhỉ?”
Nàng cũng nhàn hạ, vốn đã quen cách xuất hiện này của Hàn Dạ Nguyệt, cũng không còn khó chịu hay bất ngờ nữa.
“Người là ngài cho ta, ngài muốn đòi lại?”
“Cũng không hẳn, đã là người của nàng cứ là của nàng đi.”
“Độc kia là sao?”
Hàn Dạ Nguyệt ánh mắt lóe lên tia lo lắng.
“Nếu không phải chúng ta có thỏa thuận, ta còn nghĩ ngài đang quan tâm ta đấy.”
Nhìn dáng vẻ vẻ của hắn, nàng cảm thán một câu, nhìn kỹ một chút nàng thấy Hàn vương này vô cùng soái khí.
Cảm giác cũng không thiệt thòi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận