Thánh Thủ Y Phi Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!


Trương thị càng thêm tức giận, thấy tình hình không như ý mình thì càng hồ đồ.
“Huyện chúa, này là sao? Người cố ý?”
Bà ta không quan trọng đến mặt mũi, đập bàn đứng dậy.
“Phu nhân là muốn làm gì? Vậy mời ngài đến Hàn vương phủ mà nói chuyện.

Ta đã im lặng không lên tiếng, cũng từng nói rõ với Lâm nhị tiểu thư rằng ta không muốn bị cuốn vào chuyện gì đó.”
Dừng một chút, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Giai Kỳ, chợt trong lòng Hạ Uyển Đồng có chút gì đó cảm khái.
Dù sao trong thời này, tranh đấu không đơn giản, ngươi chết ta sống là chuyện hiển nhiên.
“Lâm nhị tiểu thư, ta không phải không muốn giúp ngươi, nhưng tiểu thư nên nhớ rõ, ta không chỉ có một mình, lời ta nói không phải là tất cả.”
“Các người đi đi.”
Hạ Uyển Đồng cũng không khách khí, khôi phục nét mặt lãnh đạm, đây cũng không phải chuyện nàng có thể quản.
Trương thị định nói gì thị bị Lâm Giai Kỳ kéo lại rời đi, nàng ta biết hiện tại nếu còn ầm ĩ chỉ là tự rước nhục.
Kia là tự mẫu tử họ tự làm tự chịu, tuy là tin đồn bay khắp trời nhưng họ chịu đựng một chút thì tốt rồi.
Nàng cũng không phải người ngồi không chờ người chà đạp, muốn làm gì làm.
“Tiểu Trúc, nói Hàn vương ta muốn gặp Thanh đế, hai ngày nữa đến lúc tốt chữa trị cho vương gia nhà ngươi rồi.”

“Ta muốn tránh khỏi nơi thị phi này.”
Vẻ mặt nàng có chút mệt.
Tiểu Trúc nhìn nàng có chút đau lòng.
Tuy nàng ta là người Hàn vương, ban đầu đến đây nàng ta cũng chỉ mang tâm tư thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng ở chung vài ngày, Tiểu Trúc cảm thấy Hạ tiểu thư quá mệt mỏi, trên thì chống đỡ đám người kia.
Dưới thì có vô số chuyện phải khôn khéo, mà hiện tại tiểu thư cũng chỉ một thân một mình.
Hàn vương phủ.
“Nàng ta muốn gặp Thanh đế? Muốn ở trang viên kia?”
Hắn hơi nhíu mày.
Chuyện này có chút khó, dù sao Thanh đế còn nhìn chằm chằm Hạ phủ, tuy là không đánh giá cao Hạ Uyển Đồng.
Nhưng mà dù sao Thanh đế vẫn cố kỵ thứ gì đó ở Hạ gia, nếu Hạ Uyển Đồng mất tích trước mắt thì không thể nào.
Trừ khi là người chết.
“Nói nàng ta cứ trước theo thỏa thuận, sau mới bàn tiếp.”
Hàn vương hơi ngẩng người, lâu rồi hắn cũng không quan tâm ai thái quá như thế.
Có lẽ vì lưu luyến chút tình nghĩa từ chỗ Hạ tướng, không bàn tới Hạ tướng từng cứu hắn.
Chỉ nói đến trung quân, tính cách ngay thẳng kìa của Hạ tướng cũng đủ làm Hàn vương hắn có tâm tôn kính.
Nhưng ở trên ngai cao, nhìn xuống tướng lĩnh nắm binh quyền lại được dân chúng trọng vọng hơn.
Quả thực Thanh đế cũng không thể nào yên giấc.
Tại Hầu phủ,
Hai mẹ con Trương thị khi về phủ đã bị Hầu gia cùng Hầu phu nhân gọi tới làm rõ mọi chuyện.
Trong lòng Lâm Giai Kỳ lộp bộp.

“Trương thị, ngươi nghĩ ngươi là ai mà tự tiện vậy chứ hả?”
Hầu phu nhân Giang thị đập bàn hất văng trà nóng vào người Trương thị.
Đây là bà ta cố ý, bao năm qua tranh đấu không ngớt, nếu không vì Trương gia ở sau Trương thị hậu thuẫn, thì nữ nhân ngu ngốc này không phải đối thử của bà ta.
“Hầu gia, ngài xem, phu nhân là oan uổng.

Làm gì có mẫu thân nào nhìn nữ nhi nhà mình chịu oan như vậy chứ.”

Trương Kiều Lan khóc lóc, tỏ ra bộ dạng đáng thương.
“Hừ, vậy thì bớt gây chuyện lại.

Nàng còn không rõ sao? Hạ gia kia bị người nhìn chằm chằm, ta tránh không kịp, nàng lại tới đó làm loạn.”
“Hàn vương kia là chỗ nàng động vào được sao? Hàn vương nói không liên can là phúc phần ba đời rồi, các mẫu tử các nàng còn làm tới mức Hàn vương phủ làm rõ.”
“Giờ thì sao? Từ tin đồn thành xác nhận rồi.

Kỳ nhi do nàng làm hại.”
Hầu gia tức giận nhưng nhìn tới chút tình nghĩa, lại nhiều năm Trương thị tuy tùy hứng nhưng tâm cơ không có.
Lão thật sự thích nữ nhân này, với Hầu phu nhân kia, lão cũng chỉ là phu thê tường kín như tân.
Lâm Giai Kỳ là nữ nhi của hắn, tuy sau này không thể nói sánh bằng Lâm Nhạc Thần, nhưng hắn tuyệt không bạc đãi.
“Hầu gia… thiếp… thiếp sai rồi… Hầu gia cứ Kỳ nhi đi.”
Trương thị thật sự biết sợ.
Cứ nghĩ có Trương gia sau lưng, có sự sủng ái của Hầu gia, chỉ cần ép Hạ Uyển Đồng xác nhận một chút để Kỳ nhi của bà ta minh bạch một chút.
Ai ngờ…
“Hừ, giờ ngươi lại còn nghĩ tới cứu? Kỳ nhi cũng xem như nhi nữ của ta, cũng xem là tiểu thư Hầu phủ, ngươi nghĩ mình người lo? Hầu phu nhân như ta chết rồi à?”
Hầu phu nhân nói tuy là lời quan tâm lo lắng, nhưng sau lời nói cũng là thị uy, nhắc nhỡ Hầu gia trong Hầu phủ còn có bà ta làm chủ.
“Giờ tốt rồi, tuy không phải là Lâm nhị tiểu thư đây thất thân, nhưng sự trong sạch kia lại vì tai nạn mà mất…aizz…”
“Ngươi nói xem, nếu ngươi không ầm ĩ thì chuyện này cũng chỉ là nghi vấn, sao lại rõ ràng vậy được?”
Hầu phu nhân còn xát muối vào tim Trương thị hơn.

Dù sao thì Hầu phu nhân không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, vốn dĩ Hầu gia chuẩn bị mối hôn sự Lâm Giai Kỳ cùng Tứ hoàng tử.
Tuy nói Tứ hoàng tử không có gì, cũng chỉ là nhàn vương, nhưng Lâm Nhạc Thần của bà ta còn chưa xuất giá, sau phải gọi Lâm Giai Kỳ là Hoàng tử phi, bà ta không chịu được.
Vốn dĩ chỉ định để Lâm Giai Kỳ cùng Tứ hoàng tử xảy ra xích mích, dù là Hoàng tử phi cũng không được sủng.
Giờ thì tốt rồi, quá tốt!
Lâm Giai Kỳ kia tốt lắm cũng chỉ có thể gả cho nhà khá giả hoặc thứ công tử nào đó của hào môn thế gia.
Không thì cũng chỉ có thể làm thiếp, tiện thiếp mà thôi.
“Hầu gia, thiếp thân thiết nghĩ tạm để Lâm Giai Kỳ về thôn trang xa để tránh tiếng.

Giang gia bên kia thiếp sẽ nhờ mẫu thân xoa dịu chuyện này.”
Hầu phu nhân nhẹ giọng nói, kia là bà ám chỉ muốn để Lâm Giai Kỳ đi xa, lại cho Hầu gia một sự khó xử.
Giang gia cũng là thế gia hào môn có tiếng tăm, chỉ là người Giang gia luôn lãnh đạm.
Cho nên Giang gia có thể giúp được chuyện này cũng xem như là có ân với Hầu phủ.
“Mẫu thân… nhi nữ….”
Lâm Giai Kỳ sợ hãi lắp bắp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận