Thánh Thủ Y Phi Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!


Hạ Uyển Đồng có dự cảm không lành, nhìn qua cũng biết là lại một đám người đấu đá hãm hại nhau.
Mà vị tiểu thư trước mắt kia, có lẽ cũng không phải là vô tình mà bị hãm hại, phương thức hãm hại kia đối với nữ nhân thời này phải nói là tàn nhẫn.
“Ta…”
Lâm Giai Kỳ cảm thấy có chút không đúng, không biết phải nói sao.
Mà Hạ Uyển Đồng còn định tìm cách nói sự thật cho nàng ta biết việc kia, chỉ là…
Xem ra không cần nữa.
Dù sao nàng cũng tiện tay, cứu nàng ta một mạng, còn chữa trị để sau này nàng ta có thể hoài thai.
“Cũng không phải ta làm khó ngươi.

Nhưng ta với ngươi cũng không thân thiết, cứu ngươi một mạng xem như ta là ân nhân của ngươi rồi.

Không phải sao?”
Hạ Uyển Đồng chợt nhảy số, nàng cũng không cần phải đóng vai tốt gì đó.
Nhìn thấy Hạ Uyển Đồng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Giai Kỳ hơi khựng lại một chút.
Nàng ta cũng biết Hạ tiểu thư của phủ Hạ tướng, trước giờ hống hách ngu ngốc, sao lại có bộ dạng kia?
“Hạ tiểu thư, dù ta là thứ nữ cũng là thứ nữ Hầu phủ, cũng có thể giúp sức cho người… cũng như giúp ngươi cùng Đại hoàng tử…”

“Lâm tiểu thư nghĩ nhiều rồi, hình như ngươi còn chưa hiểu tình hình.”
Hạ Uyển Đồng cắt ngang, cũng không muốn đôi co với một người như Lâm Giai Kỳ.
“Ta không quan tâm ai hại Lâm tiểu thư, ta chỉ thuận tay cứu người, cũng không muốn dính vào rắc rối.”
“Lý ma ma chuẩn bị xe ngựa, đưa Lâm tiểu thư về bình an là tốt rồi.”
Nói xong, Hạ Uyển Đồng quay người rời đi, ý muốn tiễn khách.
“Tiểu An.”
Vừa đi, Hạ Uyển Đồng đã thấy Tiểu An, cũng muốn gọi hắn tới.
“Vâng ạ.”
“Ngươi điều tra hoàn cảnh của Lâm tiểu thư kia, ta không muốn dính vào rắc rối.

Lẽ ra nên nghe lời Hàn vương mới đúng.”
Hạ Uyển Đồng day day trán, cảm thấy thật mệt mỏi.
“Vâng.

Nô tài nhanh chóng đi làm ngay.”
Sau khi an bài mọi chuyện, Hạ Uyển Đồng có chút khó chịu, thân thể nguyên chủ có lẽ trải qua nhiều mệt mỏi, đã nhiễm lạnh.
“Tiểu thư, đã đưa Lâm tiểu thư kia về Hầu phủ.”
Lý ma ma cẩn thận báo lại.
“Đưa được rắc rối đi là tốt rồi.”
“Ma ma cho ta một lý trà gừng ấm, cảm giác trong người có chút mệt mỏi.”
Lý ma ma nghe vậy thì lo lắng không thôi.
“Tiêu thư, để ma ma đi mời đại phu không?”
Nghe giọng lo lắng của Lý ma ma, lòng Hạ Uyển Đồng ấm áp hơn.
“Không sao.

Chút gừng là được rồi, Lý ma ma… ma ma vất vả rồi.”
Hạ Uyển Đồng nhìn Lý ma ma đầy sự ấm áp.
Nhìn tiểu thư nhỏ bé mình nhìn từ bé tới lớn, Lý ma ma đau lòng không thôi.
Cả Hạ gia xem như diệt tộc, cũng chỉ còn Hạ tiểu thư sống sót, nay lại được phong hiệu Huyện Chúa.
Xem như khổ tận cam lai.

“Ta không sao.

Nhưng ta có một điều muốn hỏi ma ma.”
Nói đến đây, Hạ Uyển Đồng nhìn xung quanh xong ra hiệu cho ma ma theo mình vào phòng.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Thật ra, ta trải qua nhiều chuyện, có chút kinh sợ.

Cảm giác rất hỗn loạn.”
“Lý ma ma, người là người ta tin tưởng nhất.

Phụ mẫu ta không còn, Lý ma ma là nơi duy nhất ta nương tựa…”
Nói đến đây, Hạ Uyển Đồng hơi hơi cúi đầu.
“Tiểu thư… ngươi thật khổ…”
Lý ma ma đưa tay lau mắt, bà cũng đã lớn tuổi, không muốn thấy nhất chính là tiểu thư bảo bối của mình chịu khổ.
“Trước khi phụ mẫu ta qua đời, họ có để lại gì cho ta không?”
Hạ Uyển Đồng thăm dò, vì nàng cảm thấy đám người vây quanh nàng có lẽ cần gì đó từ nàng.
Thái độ từ Hoàng hậu cũng làm cho nàng thấy ngờ ngợ.
Nàng cảm nhận được, chắc chắn ở Hạ tướng có gì đó mà họ muốn, không đơn thuần là ái ngại công cao của phụ thân nguyên chủ.
Nếu lo lắng chỉ cần hại một mình Hạ tướng là đủ, này cả tộc Hạ gia đều diệt.
Mà bọn họ vẫn chưa đuổi cùng giết tận nữ nhi duy nhất của Hạ tướng.
Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.

“Hạ đại nhân tử trận chiến trường, trước đó chỉ có một thủ hạ trung thành tới Hạ phủ thông báo, đưa cho Hạ phu nhân một hộp gỗ.”
Nói đến đây Lý ma ma như đang hồi tưởng lại.
“Nhưng sau đó phu nhân đều không nhắc đến, cũng không ai thấy nữa.”
“Cả Hạ phủ một đêm diệt tộc, nếu không phải nô tỳ cùng tiểu thư ở bên ngoài… có lẽ…”
Lý ma ma nói đến đây lại cảm thấy đau lòng, nước mắt chực trào ra.
Mà Hạ Uyển Đồng cũng nghe được mấu chốt, Hạ tướng tử trận, có tâm phúc tới nhà.
Hộp gỗ kia xem ra đã bị lấy đi hay là… còn ở trong phủ?
Bí mật gì mà bọn họ lại kiêng kỵ Hạ gia chứ?
Nang hơi day day trán.
“Ma ma nghỉ ngơi đi, phía trước chúng ta còn phải đối mặt nhiều thứ.

Chỉ mong bình an.”
Hiện tại nàng cũng không quá hoàn toàn tin tưởng ai.
Tốt nhất ngồi chờ chết cần phải xây dựng thế lực của mình, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình.
Vừa lúc này, Tiếu Trúc đã quay về có chuyện muốn bẩm báo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận