Rời khỏi bệnh viện, tôi đi tới Menlo. Đến rồi mới biết, Lâm Tấn Tu đã nói với giám đốc chuyện tôi sẽ nghỉ việc trước năm mới. Tôi thầm nghiến răng, động tác của anh ta nhanh thật đấy, lại không thương lượng với tôi câu nào. Nhưng mà nghĩ lại thì làm gì có chuyện anh ta sẽ thương lượng với tôi? Người đã quen với việc chẳng thèm nói lý lẽ.
Thẩm Khâm Ngôn an ủi tôi: “Cũng tốt, không cần chạy đi chạy lại nữa.”
Tôi cười: “Chính là không thể thường xuyên gặp cậu rồi.”
Cậu ta trầm mặc một lúc, “Bình thường chúng ta đều gặp nhau mà.”
“Ha, cũng đúng, tôi còn phải đi xem kịch của bọn cậu nữa,”
Thẩm Khâm Ngôn gật gật đầu, cắm hoa hồng vào bình hoa giữa bàn, “Có ý kiến gì không?”
Tôi cười, tùy tiện nói, “Tôi nào có ý kiến gì, cảm thấy bọn cậu rất tuyệt. Nếu như tôi---” Giọng nói bỗng dưng dừng lại.
Thẩm Khâm Ngôn dừng tay sắp xếp bàn ăn, ngẩng đầu nhìn tôi, “Ừ?”
Cậu ta cao hơn tôi, lúc này hơi cong người, trực tiếp lọt vào trong tầm mắt tôi. Ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu vào nhà hàng có phong cách trang trí cũng rất ấm áp, chiếu lên khuôn mặt cậu ta, có một loại cảm giác ấm áp khác biệt. Cậu ta thực sự rất trẻ, trên làn da trẻ trung ánh lên sự đẹp đẽ. Ngoài lúc làm việc, cậu ta rất ít cười, nhưng một khi khoe sắc, lại có tính khí trẻ con là lạ, trong suốt đến lóa mắt.
Tôi ngơ ngẩn. Trong khoảng khắc đó, tôi nghĩ, nếu như khuôn mặt của cậu ta xuất hiện trên màn hình lớn, nhất định càng đẹp hơn. Im lặng nhìn khuôn mặt cậu ta một lúc, “Cậu đã từng muốn làm diễn viên điện ảnh chưa?”
Cậu ta nghe xong ngẩn người, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu cười, như là tôi mới kể chuyện cười buồn cười nhất thế giới.
Tôi truy hỏi: “Sao cậu lại cười như thế?”
“Chuyện ấy quá khó.” Cậu ta trả lời tôi như vậy.
“Nói như vậy, cậu có ý nghĩ này?” Tôi truy hỏi.
“Đại đa số người đều không thể đi được.” Thẩm Khâm Ngôn cụp mi.
Tôi nhớ ra một câu trong một quyển sách mà tôi đã từng đọc—minh tinh màn bạc, đó là con đường lóa mắt biết bao. Biết bao người gian khổ theo đuổi nó đến mất mạng, một số người trong số ấy, chết cũng không tìm ra nó.
“Tuy nói như vậy...thế cậu đã từng nghĩ đến chưa?”
“Cứ có là nghĩ đến, thì cũng đã từ bỏ ý nghĩ đó rồi.”
Ngữ khí của Thâm Ngôn Ngôn vừa có chút không biết phải làm sao vừa có chút thất bại, nhưng tôi không cảm thấy cậu ta thực sự từ bỏ ý nghĩ. Câu nói “từ bỏ ý nghĩ” đó nói với tôi, không bằng nói cho chính cậu ta nghe. Nếu như thực sự không còn ước mơ nữa, cậu ta sẽ không tổ chức đoàn kịch cùng bạn bè, tập luyện vở kịch chuyển thể từ tiểu thuyết của nhà văn Ireland; Cũng sẽ không bị tôi gọi đến gọi đi, thức đến khuya để làm đề thi phỏng theo đề thi vào đại học.
Bất giác không tự chủ mà nghĩ đến người mẹ trong phòng bệnh của tôi. Nếu như là lời nói của mẹ tôi, rất đễ dàng có thể dìu dắt Thẩm Khâm Ngôn. Giống như dìu dắt Cố Trì Quân năm đó. Ngoại hình, cơ thể của Thẩm Khâm Ngôn trong đám con trai có thể gọi là xuất sắc, tôi nghĩ sẽ không kém Cố Trì Quân năm đó điểm nào, đến An Lộ lúc mới gặp cậu ta cũng nói “Rất giống Cố Trì Quân.”
Chỉ có một vấn đề--
Quan hệ giữa mẹ mà tôi không tốt đến mức đó nha.
Lời của tôi vừa nói ra, quan hệ mỏng manh giữa mẹ và con gái chắc chắn sẽ nhuốm lên một sắc thái khác. Không chừng lời của tôi vừa nói ra, bà liền lật mặt với tôi, hoặc sai Kỷ Tiểu Nhụy đuổi tôi ra ngoài. Bà đối với tôi trong lòng thấy tội lỗi, nhưng đối với điện ảnh, diễn viên cũng là một nữ hoàng điện hạ chuyện nào ra chuyện ấy. Bà để ý ai, không để ý ai, tuyệt đối sẽ không vì ý kiến của tôi mà thay đổi.
“Thẩm Khâm Ngôn.”
Tôi gọi cả tên lẫn họ cậu ta, điều này là tôi học được từ Cố Trì Quân, gọi trực tiếp tên người ta sẽ thể hiện sự chính thức mà nghiêm túc.
“Cậu có biết trong cổ sinh vật học, làm thế nào tìm ra hóa thạch không? Thu thập số lượng lớn tư liệu, tìm kiếm đất nơi đó, xác định niên đại địa tầng, cho đất lên từng ô, tìm kiếm từng ô từng ô. Cậu vĩnh viễn cũng không biết trong ô tiếp theo cậu sẽ phát hiện ra cái gì, nhiều lúc tìm kiếm vài kilomet vuông không phát hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng nhiều lúc chỉ cần vượt thêm một bước, liền có thể phát hiện ra xương động vật có vú quí báu. Đi một bước nhìn một bước, tôi vĩnh viễn ủng hộ cậu. ”
Cậu ta bắt tay tôi, rất lâu không bỏ ra.
Tôi cắn môi cười, “Đầu tiên chính là diễn kịch đến cùng.”
Lông mi dài của cậu ta chớp chớp dưới ánh nắng, cười lên, tỏ ý đồng ý.
Đối với những chuyện tôi thấy có hứng thú, trước nay đều nhiệt tình. Vài ngày sau, tôi lấy ra nửa ngày đi xem kịch của bọn Thẩm Khâm Ngôn lại luyện tập diễn lần nữa.
Không giống với lần tạm biệt vội vàng trước, lần này tôi ở cùng bọn họ nửa ngày, buổi trưa còn cùng nhau ăn cơm. Rất nhanh đã hòa đồng với bọn họ, Đại Quách cởi mở, trong lời nói cũng có nghĩa khí giang hồ; Tiểu Giản rất đáng yêu, những người khác đối với tôi rất hòa khí; Tuy nữ diễn viên chính Lý An Ninh đối với từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm vui mừng nào, nhưng tôi cũng không để ý. Tôi rất thích đoàn kịch nhỏ này của bọn họ, cũng không liên quan gì đến chị ta.
Mười mấy người chia làm hai bàn, tụm lại cùng ăn đồ nướng, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, mới biết được vấn đề của đoàn kịch cũng không ít. Đạo cụ ít, tuyên truyền cũng gặp phải đủ loại vấn đề. Tuyên truyền vở kịch trước của bọn họ hoàn toàn ở trên mạng, có vẻ không hiệu quả lắm, khán giả lác đác vài người. Đương nhiên tất cả vấn đề đều có thể quy về một điểm—không đủ kinh phí.
Nhóm người này vốn dĩ là những người yêu thích kịch, đầu tư trước mắt đều là tự bỏ tiền túi ra. Diễn một vở kịch rất tốn tiền, thu không đủ chi. Mà bạn họ không có ai là người có tiền, đều là mang theo ước mơ từ những nơi khác đến Tĩnh Hải, hy vọng trong cái đô thị lớn này tìm ra được cơ hội mới. Còn về đầu tư, cũng là chuyện trong giấc mơ mới xuất hiện.
Nhưng may mắn Đại Quách tương đối vạn năng, thể hiện khí phách hào hùng: micro nhỏ, micro không dây, micro có dây, dàn chỉnh âm…tất cả đồ đạc đều có thể mượn được, mọi người chỉ cần làm tốt công việc của mình.
Sau khi trải qua những vướng mắc và nói lắp ban đầu, nhóm người Đại Quách ít ra cũng đã có thể thành thục nhớ được lời thoại. Điểm do dự đọng lại trên việc tuyên truyền và bối cảnh sau sân khấu.
Tôi vẫn cho rằng, chuyện tuyên truyền trên mạng không đáng tin lắm, chủ ý tốt nhất là tự làm tờ rơi với số lượng lớn rồi phát đi, đồng thời bỏ ra chút tiền và thời gian dọn dẹp và sắp xếp lại sân khấu kịch.
Còn bối cảnh sân khấu, nếu như tìm công ti quảng cáo vẽ một bức tranh bối cảnh lớn thì rất tốn kém. Tôi tình cảm hào hùng mà xắn tay áo lên, đến đồ nướng cũng không ăn nữa, vỗ vai Đại Quách, “Đưa em màu vẽ, bối cảnh em vẽ cho.”
Mọi người đều nhìn tôi.
Tôi nói: “Yên tâm đi, em làm thuê. ”
Thẩm Khâm Ngôn đưa khăn giấy cho tôi lau tay.
“Đừng coi thường em, trong trường em cũng làm tuyên truyền mấy năm rồi, đã tổ chức mấy hoạt động lớn của học viện thương mại, không phải là không có kinh nghiệm đâu.”
Lý An Ninh ngồi đối diện tôi, không tán thành, “Chuyện này không phải dễ như cô nói đâu.”
Trước kia cô ta đối với tôi mặc dù không vui vẻ gì, nhưng nể mặt Thẩm Khâm Ngôn, không trực tiếp khó chịu ra mặt với tôi. Trực tiếp bộc lộ ý kiến như vậy, đây là lần đầu tiên.
Tôi bình thản, “Chị An Ninh, sự hoài nghi của chị có thể yên tâm.”
Vừa nói vừa thở dài trong lòng. Tôi chả phải đứa nhàn rỗi, chuyện bình thường đã quá rắc rối rồi, nhưng vẫn ôm lấy phiền phức này. Vi San từng đặt có tôi một cái biệt danh rất dài—“Có việc hãy đến tìm Hứa Chân”, thực sự một chút cũng không sai. Tôi chính là kiểu một khắc cũng không nhàn nhã, một đứa nhiệt tình quá mức.
Bữa nướng đó ăn đến cuối cùng thì mọi người đều hơi ngà ngà say, mọi người trong đoàn kịch đều là người có ước mơ, vì ước mơ mà cố gắng, tóm lại tình cảm mãnh liệt như thế đấy. Tâm tình tôi rất tốt, ăn quá nhiều. Hậu quả chính là bụng khó chịu, vội vào nhà vệ sinh.
Nhóm người ấy—chủ yếu là con trai vẫn còn đang chơi trò đoán số ngón tay, tôi nghe thấy Đại Quách cười ha ha hỏi Thẩm Khâm Ngôn: “Thua rồi nhá. Anh biết tên nhóc cậu tửu lượng không tốt, anh đây cũng không muốn cậu uống rượu. Nói thật, cậu với Hứa Chân là quan hệ gì?”
Câu hỏi đó vừa nói ra, mấy tên con trai khác cũng hùa vào.
Câu nói này khiến tôi hoàn toàn đóng đinh tại chỗ.
“Bạn bè.” Thẩm Khâm Ngôn cầm chai bia nói ra câu này.
Từ góc tôi đang đứng, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng của cậu ta. Nghe ngữ khí của cậu ta, dường như thích uống rượu hơn chứ không phải nói chuyện.
“Chúng tôi có quan hệ gì, đừng nói những câu này nữa,” Anh vỗ mạnh lên cánh tay Thẩm Khâm Ngôn, “Em gái xinh đẹp thế kia, hí hí, mắt to da trắng, lại còn là sinh viên trường nổi tiếng, nhìn có vẻ là đại tiểu thư, nhưng cử chỉ lại rất cởi mở, nói một thì không có hai, tháo vát lại còn thông minh… ”
Tôi xoa xoa cằm, đắc ý nghĩ chẳng lẽ tôi nhìn rất giống đại tiểu thư sao? Đại Quách anh quá tâng bốc em rồi.
“…Cô ấy không phải đại tiểu thư, em đến nhà cô ấy rồi,” Thẩm Khâm Ngôn làm sáng tỏ sự thật, “Bố cô ấy là học giả nổi tiếng.”
“Ồ, chẳng trách khí chất cũng không tồi. Cậu em có mắt.” Lời phụ họa của một người tên Vương Ninh.
Mà tỏ ra không vui cũng là đám con gái. Tiểu Giản và Lý An Ninh mặt u ám trao đổi vài câu sau đó bỗng nhiên đứng lên, cao giọng nói: “Chị An Ninh, chị nhịn được nhưng em không thể”. Cô ấy từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khâm Ngôn, “Chị ta không những phụ đạo cậu học, đến chúng tôi cũng giúp đỡ luôn, đây là quan hệ bạn bè sao? Thẩm Khâm Ngôn, cậu đừng lờ mờ, nói thật, coi chị An Ninh thành cái gì chứ?”
Tôi hơi giật mình, trước đây cũng không biết Tiểu Giản có thành kiến với tôi. Cô ấy cũng là người nóng tính.
Câu hỏi này, tất cả mọi người đều yên lặng. Mợi người trao đổi ánh mắt cho nhau, không ai cảm thấy kinh ngạc. Hiển nhiên, quan hệ của Thẩm Khâm Ngôn và Lý An Ninh không bình thường, lại là nam nữ diễn viên chính của vở kịch, là bí mật của đoàn bọn họ. Mà tôi, mà một người bên ngoài bén nhọn. May là lúc đó tôi không ở bên bàn, nếu không nhất định sẽ khó xử đến chết.
Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Khâm Ngôn, không mảy may động đậy, giọng nói không cao nhưng vô cùng rõ ràng, “Chị An Ninh, cảm ơn chị hai tháng trước cho em thuê phòng, em rất cảm kích.”
Lý An Ninh liếc Tiểu Giản, giọng nói thiếu sự nhiệt tình nhưng rất rõ ràng, “Chúng tôi ngoài trong kịch diễn vợ chồng ra, cũng không có quan hệ gì. Tôi cũng không đến mức phim giả tình thật. Lại nói, mấy ngày hôm trước cậu ấy đã chuyển ra khỏi nhà tôi,” Ngẩng đầu đứng dậy, “Tôi đi trước đây.”
Sau khi chị ta đi, Tiểu Giản cũng đi theo. Độ nóng trên bàn ăn trong chớp mắt không cánh mà bay, như bị điều hòa lạnh đóng băng.
Mấy giây sau, Đại Quách vỗ vỗ bàn: Tiếp tục ăn.
Khả năng phục hồi nguyên trạng của đám người này đúng là đẳng cấp thế giới, lần lượt mỉm cười, người lấy bia thì lấy bia, người gọi đồ ăn thì gọi đồ ăn. Bọn họ cũng không để ý việc Lý An Ninh bỗng nhiên rời đi. Tìm được một đám đồng chí hợp cạ thế này không hề dễ dàng, tình thâm giao đồng cam cộng khổ ấy đáng để trân trọng.
Tôi hít sâu một hơi thật dài, đi về bên bàn, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khâm Ngôn. Cúi đầu xuống, dưới bóng đèn sáng rực, nhìn thấy trong bát tôi một đống lớn thịt, khoai tây, ớt xanh… đã nướng chín, đều là lúc tôi không ở đó cậu ta nướng cho tôi, hơn nữa còn tiếp tục gắp thức ăn cho tôi, sợ tôi ăn không no.
Tôi dùng góc mắt nhìn Thẩm Khâm Ngôn. Cậu ta nở nụ cười với tôi, khuôn mặt trẻ trung vui vẻ đến mức dường như trên thế giới không có bất cứ chuyện gì buồn phiền. Tôi ăn một miếng thịt nướng, nghĩ, cậu ta không kể với tôi cậu ta đã chuyển nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...