Thánh Thể Bất Phàm
Trần Thiến hỏi lại.
“Tôi không sao."
Diệp Phong lấy lại tinh thần, lắc đầu. “Không sao là được.”
Trần Thiến gật đầu, sau đó cô bắt đầu kiểm tra thi thể của thiếu nữ trên mặt đất,
“Nhiệm vụ thất bại phải tự sát? Chế độ của đàn sát thủ này nghiêm khắc như vậy?”
Cô lẩm bẩm, sau đó liếc nhìn phần cổ của thiếu nữ.
“Đây là thứ gì?” Trần Thiến nhíu mày, đột nhiên hỏi.
“Diệp Phong, anh xem đây là thứ gì?”
Trần Thiến kéo khóa kéo quần áo của thiếu nữ ra.
Diệp Phong nói: “Cô cởi quần áo của người ta làm gì? Biến thái hả?” “Không phải, tôi chỉ muốn cho anh xem cái này.”
Trần Thiến nhíu mày, ghét bỏ nhìn Diệp Phong, đồng thời chỉ vào vai trai của thiếu nữ.
Bờ vai của thiếu nữ có một hình xăm nhụy hoa màu đỏ lửa, cực kỳ yêu diễm. Nhìn thấy hình xăm nhụy hoa này, trán của Diệp Phong nổi đầy gân xanh. Hắn quá quen thuộc với hình xăm này đến mức không thể quen thuộc hơn. “Đây là hoa gì?”
Trần Thiến hỏi.
“Hoa bỉ ngạn!”
Diệp Phong nói. Hình xăm trên vai thiếu nữ này là hoa bỉ ngạn nở rộ ở Minh giới trong truyền thuyết.
Loại hoa này là hình xăm tiêu chí của tổ chức Hoàng Tuyền/
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây!
Đầu óc của Diệp Phong như nổ tung, đau đớn như kim đâm.
Hai năm trước, hẳn và tứ đại điện chủ đã hoàn toàn tiêu diệt tổ chức Hoàng Tuyền, tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở Giang Nam Kim Lăng?
Trùng hợp? Hay tro tàn lại cháy? Hau lúc đó chính mình chưa hoàn toàn diệt trừ sạch sẽ bọn họ?
Diệp Phong lập tức đi đến bên cạnh bốn thi thể nam tính còn lại, lột ra quần áo của bọn họ.
Quả nhiên trên vai trái của thi thể đều xăm hình hoa bỉ ngạn. Hình xăm xinh đẹp độc đáo này, cả đời Diệp Phong khó có thể quên.
Nói cách khác, đám sát thủ ám sát Trần Thiến và đám sát thủ từng giết Dao Quang ở Bắc Vực là giống nhau, bọn họ đều đến từ Hoàng Tuyền.
“Diệp Phong... Sao vậy, sao đột nhiên trở nên kích động như vậy?” Trần Thiến hoang mang. “Tôi không sao.”
Diệp Phong lại lắc đầu, hiện tại Diệp Phong chưa thể kết luận nhóm người này có phải tàn đảng của Hoàng Tuyền hay không.
Hắn hỏi Trần Thiến: “Dạo này cô có đắc tội với ai không?”
“Đắc tội với ai?” Trần Thiến liếc nhìn Diệp Phong, sau đó trả lời: “Tôi là thanh tra, đắc tội quá nhiều người, không phải anh cũng là một trong số đó hay sao.”
“Phải hận thù sâu đậm, không tính mấy chuyện cỏn con.” Diệp Phong nói. “Hận thù sâu nặng.”
Nghe vậy Trần Thiến hơi nhíu mày: “Vậy thì có một người.”
“Một tháng trước tôi từng nổ súng bắn chết một người ở ktv.”
Diệp Phong ngẩn người: “Ai?”
“Cũng coi như là một cậu ấm con nhà giàu, hắn ta và đồng bạn đùa giỡn một sinh viên nữ đi làm thêm ở ktv, sau khi tôi đến khô. g những không dừng tay, thậm chí còn có ý đinh động tay động chân với
“Cho nên cô bắn chết hắn ta?” Diệp Phong nói. “Đúng vậy.”
Trần Tinh gật đầu: “Nhưng tình huống lúc đó nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ, tên đó rất ngông cuồng, nếu không tôi cũng không dễ dàng nổ súng.”
“Thì ra là vậy, quả nhiên là thanh tra Trần, làm rất tốt.”
Diệp Phong mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...