Vừa nói, Diệp Phong ôm chặt eo nhỏ của Tô Khuynh Thành, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô.
Trên người cô tỏa ra một mùi thơm nhẹ, rất thơm, khiến Diệp Phong say mê.
Tô Khuynh Thành né tránh, hơi xấu hổ nói: “Sao lại hôn em, em còn chưa cởi tạp đề nữa.”
Diệp Phong cười haha: “Vậy em cởi ra rồi tôi lại hôn em đàng hoàng hơn nhé?”
“Đáng ghét, em đang nấu cơm mà.”
Tô Khuynh Thành nũng nịu nói, sau đó lại nói thêm: “Đúng rồi ông xã à, nữ thanh tra đó không làm khó anh chứ?”
“Anh có bị thương không?”
€ô rời khỏi vòng tay Diệp Phong, muốn kiểm tra cơ thể hắn.
“Không có." Diệp Phong lắc đầu: “Chỉ ghi chép đơn giản thôi!”
“Vậy là tốt rồi.”
'Tô Khuynh Thành gật đầu nói: “Người phụ nữ đó đúng là có bệnh, rõ ràng không phải lỗi của chúng ta, nhưng cô ấy một hai muốn mang anh đi cùng, thật sự là không phân phải trái."
“Đúng vậy.” Diệp Phong mỉm cười: “Nhưng tôi đã dạy cho cô ấy một bài học.”
“A? Dạy dỗ thế nào?”
'Tô Khuynh Thành lộ ra ánh mắt tò mò.
“Khụ khụ.”
Diệp Phong hắng giọng, hắn không giấu diếm mà kể đại khái cho Tô Khuynh Thành chuyện xảy ra ở đội tuần tra.
Tô Khuynh Thành nghe xong đôi mắt đẹp sáng lên, lập tức giơ ngón cái khen ngợi: “Ông xã làm tốt lắm! Anh không cần nương tay với một người phụ nữ như vậy!”
“Ha ha ha”
Diệp Phong cười vui vẻ: “Được, kệ cô ấy đi, chúng ta ăn cơm.”
“Vâng!”
Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong, Diệp Phong một mình đến lãnh sự quán Đông Doanh ở Kim Lăng.
Từ sau lần Diệp Phong giết hết người Đông Doanh ở đây, hội trưởng Dương Cẩm Nguyên của Thương hội Giang Nam đã tiếp quản địa bàn này.
Trước mắt thì lãnh sự quán Đông Doanh vẫn còn trống và chưa được đưa vào sử dụng chính thức.
Khi đi vào sân lãnh sự quán, nhìn hoa cỏ trong sân, Diệp Phong cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Lãnh sự quán này ban đầu là một sân vườn được thiết kế theo phong cách Tô Châu đã được truyền lại từ hai đến ba trăm năm, nhưng sau đó đã bị người Đông Doanh chiếm giữ.
Giờ đây không còn những người Đông Doanh ồn ào này nữa, nơi này mới lấy lại được dáng vẻ khi xưa.
Diệp Phong lấy ra một cây ngân châm thon dài, ngân châm này tên là Nhiếp Hồn Châm, là một cặp với Nhiếp Hồn Châm còn sót lại trong cơ thể người phụ nữ Mieko kia.
Chỉ cần hắn điều khiển cây ngân châm trên tay này, dù cách xa ngàn dặm Mieko vẫn có thể cảm nhận được sự kêu gọi của Diệp Phong.
Diệp Phong gọi cô ta đến là có chuyện muốn hỏi.
Khoảng mười phút sau khi Diệp Phong điều khiển Nhiếp Hồn Châm, Mieko. vội vàng chạy tới đây.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cô ta mặc một bộ trang phục màu đen, làn da trắng trong như pha lê, dáng người uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt trứng ngỗng quyến rũ, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, tuy là người Đông Doanh nhưng cô ta lại có một vẻ đẹp dị vực.
“Chủ nhân.”
Gô ta cực kỳ cung kính, vừa đến gần đã lập tức cúi đầu quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.
Diệp Phong khế mỉm cười: “Đứng lên đi.”
“Chủ nhân, Mieko quỳ nói chuyện là được.”
Mieko không dám đứng dậy, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Phong.
Trước mặt Diệp Phong, cơ thể của cô ta thậm chí còn run rẩy.
Diệp Phong nâng cằm Mieko lên nói: “Cô sợ tôi lắm à?”
“Không không không, chủ nhân hiểu lầm rồi, Mieko không sợ ngài...”
Mieko vội vàng giải thích, nhưng cô ta còn chưa giải thích xong đã bị Diệp Phong cắt ngang.
Ánh mắt Diệp Phong sâu thẳm, nhìn thẳng vào Mieko nói: “Nếu như cô không sợ tôi, vậy tại sao không ngẩng đầu nhìn tôi?”
Meiko im lặng một lúc, mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi, chủ nhân ngài thật uy nghiêm, Mieko không kiềm được mà muốn thần phục chủ nhân.” Mieko cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong, nhỏ giọng nói.
“ồ?”
Diệp Phong nhướng mày, cười nói: “Tôi lợi hại lắm à?”
“Vâng, chủ nhân!”
Mieko ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Chủ nhân là người đàn ông mạnh nhất mà tôi từng thấy..”
Diệp Phong hứng thú cười nói: “So với đàn ông Đông Doanh các cô thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...