“Ồ?”
Nghe vậy, Diệp Phong có chút giật mình, hứng thú nhìn Lý Triệu Quốc nói: “Tôi có thể đưa ra yêu cầu à?”
“Đương nhiên, Diệp tiên sinh cứ việc nói!” Lý Triệu Quốc lập tức gật đầu.
“Được, nếu Lý cục trưởng đã có thành ý như vậy, tôi cũng có hai yêu cầu này thôi.” Diệp Phong cười nói.
“Diệp tiên sinh mời nói!” “Thứ nhất, xe của tôi bị thằng nhãi tóc vàng kia đập nát, hơn nữa do hắn ta
dẫn người đến gây phiền phức cho tôi nên tôi mới bị động đánh trả, chuyện này Lý cục trưởng xem rồi làm đi.”
ệp tiên sinh yên tâm, tôi sẽ đổi xe mới cho cậu, còn thằng nhãi đó và người của hắn ta, đội tuần tra nhất định sẽ dạy cho hắn ta một bài học!”
“Được, làm phiền Lý cục trưởng.” Diệp Phong gật đầu, sau đó nói: “Thứ hai...” Nói đến đây, ánh mắt Diệp Phong lại nhìn về Trần Tinh.
Trần Tinh thấy Diệp Phong nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, cô ấy lui về sau một bước, sợ hãi nói:
“Anh...anh muốn thế nào?”
Lý Triệu Quốc: “Tiên sinh cứ nói đi.”
Diệp Phong cười cười, không nhanh không chậm nói: “Thứ hai, để thanh tra Trần làm người hầu cho tôi trong một tháng, cô ấy sẽ lo liệu ăn uống, sinh hoạt hằng ngày và an toàn cho tôi, thậm chí có thể túc trực mọi lúc, thế nào?”
Nghe vậy, Trần Tinh nổi giận, cô ấy chỉ vào Diệp Phong: “Họ Diệp kia, anh đừng quá đáng!”
“Ö? Quá đáng hả? Nếu cô đã nói vậy thì thôi.”
Diệp Phong lộ ra vẻ mặt không vui, đứng dậy định rời đi. Tình huống này khiến Lý Triệu Quốc rơi vào thế khó.
Ông ta cuống quít ngăn trước mặt Diệp Phong, nở một nụ cười cực tươi: “Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh xin dừng bước! Chuyện này dễ nói lắm!”
“Ồ!"
Diệp Phong khế nhếch môi: “Tôi thấy thanh tra Trần hình như không vui.” “Cô ấy vui, cô ấy vui lắm!”
Lý Triệu Quốc vội nói.
Trần Tinh lập tức mở to hai mắt: “Cục trưởng, ai nói tôi vui? Tôi không muốn làm người hầu cho hắn đâu!”
Hơn nữa còn là người hầu thân cận!
“Trần Tinh, đây là mệnh lệnh!” Lý Triệu Quốc nghiêm túc nói. “Tôi...”
Trần Tinh nhất thời không nói nên lời.
Diệp Phong cười haha: “Lý cục trưởng, sao tôi thấy dáng vẻ cô ấy như muốn ăn thịt người vậy?”
“Không đâu không đâu.” Lý Triệu Quốc xua tay: “Cô ấy là vậy đấy, mong Diệp. tiên sinh đừng so đo với cô
Vẻ mặt Lý Triệu Quốc nghiêm túc lên: “Thanh tra Trần, bắt đầu từ hôm nay, cô có thể gác lại mọi công việc mình đang làm. Trong một tháng, cô phải hết lòng phục vụ Diệp tiên sinh! Cô có nghe thấy không?”
Vừa nói, Lý Triệu Quốc liều mạng nháy mắt với Trần Tinh, ra hiệu cho cô đồng ý trước, sau này lại bàn bạc kỹ hơn, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là ổn định Diệp Phong trước.
Thấy Lý Triệu Quốc như vậy, Trần Tinh mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức xuống, gật đầu: "Tôi biết rồi."
“Tốt lắm!” Vẻ mặt Lý Triệu Quốc vui mừng, lại hỏi Diệp Phong: “Diệp tiên sinh còn yêu cầu gì khác không?”
“Tạm thời không có, cảm ơn Lý cục trưởng.” “Diệp tiên sinh khách khí rồi.”
Lý Triệu Quốc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xử lý được củ khoai lang nóng phỏng tay Diệp Phong này.
Diệp Phong đứng dậy khỏi ghế, vỗ bụi trên người rồi nói với Trần Tỉnh:
“Nếu thanh tra Trần đã đưa tôi đến đây, vậy thì làm phiền thanh tra Trân đưa tôi vê nhà nhé?”
“Anh tự lái xe về không được hả!” Trần Tinh hung hăng nói.
Diệp Phong nhíu mày: “Thanh tra Trần, vừa rồi không phải cô đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi à, cô phải làm người hầu cho tôi trong một tháng, sao mới đó mà cô đã đổi ý rồi?”
Lý Triệu Quốc sợ hãi, vội vàng quát lớn: “Thanh tra Trần, cô mau đồng ý.”
Trần Tỉnh cho Lý Triệu Quốc mặt mũi, cô ấy không từ chối nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...