Thánh Thể Bất Phàm

"Được" Diệp Phong gật đầu, hai người đi thang máy đi thẳng đến phòng 1206.

Vừa bước vào cửa đã thấy Chu Vũ đang ngồi trên ghế chơi điện thoại di động, hình như đã đến được một lúc rồi.

Vừa nhìn thấy hai người đi vào, Chu Vũ lập tức đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi, mời ngồi." Lương Yên không suy nghĩ nhiều, vuốt vuốt tóc rồi ngồi xuống.

Ngược lại, Diệp Phong liếc nhìn Chu Vũ, cười hỏi: "Chu thiếu, mặt của anh làm sao vậy? Tại sao lại sưng to như vậy?"

"Haiz, đừng nhắc nữa."

Chu Vũ nhíu mày, xua tay nói: "Còn không phải vì chuyện hôm qua à, Lý Cương đó ra tay cũng nặng thật, gã tát tôi một cái, đến bây giờ mặt vẫn còn sưng tấy.

Hôm qua, tổng cộng Chu Vũ bị đánh hai lần, lân thứ nhất là trong phòng bao, lần thứ hai là ở con hẻm bên ngoài sau buổi tiệc.

Lần thứ hai hắn ta cố tình giấu giếm, lại nhấn mạnh lần thứ nhất. Diệp Phong nhíu mày, tỏ ra thông cảm nói: "Đánh nặng như vậy sao?”

Ngày hôm qua khi Lý Cương đánh Chu Vũ trong phòng bao, Diệp Phong chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hắn ta chỉ bị tát một cái mà thôi, không thể nào lại bị thương nặng đến thế. Cho nên Diệp Phong nghi ngờ Chu Vũ đang nói dối. "Đúng vậy." Chu Vũ chột dạ gật đầu.

Diệp Phong nói tiếp: "Thế này đi Chu thiếu, anh nói cho tôi biết Lý Cương ở đâu, tôi sẽ dẫn anh ra ngoài trút giận. Chúng ta dạy cho hắn ta một bài học, được không?"


"Không, không cần!" Chu Vũ vừa nghe vậy đã nhanh chóng lắc đầu.

"Lý Cương là người nhà họ Lý, không phải một nhân vật nhỏ như tôi có thể đắc tội được, nên không thể làm phiền Diệp thiếu."

"Được." Diệp Phong lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Lương Yên có vẻ áy náy nói: "Chu Vũ, thực xin lỗi, vì giúp tôi mà cậu mới bị bọn họ đánh."

"Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."

Chu Vũ tỏ ra không quan tâm xua tay nói: "Chúng ta đều là bạn cùng lớp!" "ừ"

Chu Vũ nói tiếp: 'Mà này, Lương Yên, tiếp theo cậu định làm gì? Cậu đã

mượn Lý Cương nhiều tiền như vậy, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đúng không?”

"Nếu không thì, trong tay tôi còn một ít tiền, cậu dùng lúc khẩn cấp trước nhé?"

Chu Vũ giả vờ làm người tốt, cố ý lôi kéo làm thân với Lương Yên. "Không cần."


Lương Yên lắc đầu: "Số tiền tôi nợ ban đầu là một cái bẫy do Chu Đình và Lý Chiến giăng ra cho tôi, Lý Cương và bọn họ là cùng một bọn, vì vậy kể từ hôm nay, tôi sẽ không trả lại cho bọn họ một xu."

"Ð, cũng đúng."

Chu Vũ gật đầu: "Vậy về sau cậu phải cẩn thận, Lý Cương này là một tên xã hội đen, không dễ chọc."

Lương Yên mỉm cười nói: "Không sao đâu, Diệp Phong sẽ bảo vệ tôi." "Diệp Phong? Hai người?” Chu Vũ nhíu mày giả vờ như không biết mối quan hệ hiện tại giữa hai người.

Lương Yên cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Bây giờ chúng tôi đang yêu nhau, Diệp Phong là bạn trai của tôi."

Vừa nói Lương Yên vừa khoác tay Diệp Phong.

Cô ta làm việc này có hai mục đích, một là để trả lời trực tiếp câu hỏi của

Chu Vũ, hai là để Chu Vũ bỏ cuộc, ngăn cản hắn ta nghĩ đến cô ta.

Nghe Lương Yên đích thân thừa nhận mối quan hệ của cô ta với Diệp Phong, Chu Vũ hận đến ngứa răng.

Lúc đầu, hắn ta đau khổ theo đuổi Lương Yên suốt một năm trời nhưng không được, nhưng giờ đây, chỉ sau một buổi tối mà Diệp Phong đã cua được cô tai

Tại sao?!

Hơn nữa, Diệp Phong đã có hai vị hôn thê cực phẩm là Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, chuyện này Lương Yên cũng biết!

Cô ta đúng là một con điếm rẻ tiền!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui