Thánh Thể Bất Phàm
Lý Chiến hơi bớt giận, hỏi Chu Đình: “Bây giờ phải làm sao? Đêm mai tên họ Diệp cũng đi cùng Lương Yên, vừa rồi cô có ý gì?”
Chu Đình nói: “Hắn ta cũng đến không phải càng tốt sao?”
“Đến lúc đó chúng ta có thể dạy cho hắn ta một bài học.”
Nghe vậy Lý Chiến sửng sốt: “Dạy dỗ như thế nào? Hôm nay cô không phải không nhìn thấy bốn võ giả Hóa Kình cũng không phải đối thủ của hẳn ta.”
Chu Đình cười nói: “Lý thiếu, không nhất thiết phải dựa vào vũ lực để thắng hắn ta.”
Chu Đình chỉ vào đầu: “Chúng ta còn có thể dùng cách khác ổn hơn!” “Hử?”
Nghe vậy Lý Chiến híp mắt, hứng thú nói.
“Nói nghe xem.”
Chu Đình mỉm cười ghé sát tai Lý Chiến, nhỏ giọng nói thầm.
“Ha ha, kế hay kế hay!”
“Bảo bối, thật thông minh.”
Lý Chiến vỗ vỗ mông vểnh của Chu Đình, cười to, cảm thấy cách của Chu Đình rất tuyệt.
Vừa ổn vừa tuyệt, cho dù không thành công cũng sẽ không để hẳn rơi vào cục diện xấu hổ.
Chu Vũ sợ sệt hỏi: “Lý thiếu, ngài xem tôi cùng thành công hẹn được Lương Yên, ngài có thể thả tôi đi chứ?”
“Thả mày?”
Lý Chiến lạnh lùng nói: “Mày là vai chính tối mai, muốn chạy đi đâu?”
Một tiếng sau, trong nhà Lương Yên. “Diệp Phong, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em như vậy.”
Lương Yên rúc vào người Diệp Phong, cánh tay trắng nõn đặt trên ngực Diệp Phong, ngọt ngào nói.
Diệp Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lương Yên, nói: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi phải đối xử tốt với em chứ.”
Lương Yên đỏ mặt hờn dõi: “Vậy sau này anh không được hư như vậy.”
“A? Tôi hư chỗ nào?”
Diệp Phong vô tội hỏi.
Lương Yên bĩu môi, nói: “Anh còn không biết xấu hổ hỏi em, vừa rồi lúc gọi điện thoại...
“Khụ khụ..”
Diệp Phong xấu hổ gãi đầu.
“Ai bảo em mê người như vậy?”
Lương Yên nói: “Miệng đàn ông toàn lừa người, anh cố ý thì có.” Diệp Phong cười to.
Lương Yên trừng mắt nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” “Mệt không?”
“Có.” Lương Yên nhỏ giọng nói: “Anh quá lợi hại.”
“Vậy hả?”
Diệp Phong cười nói: “Tôi cũng chưa dùng sức.”
“Vậy còn chưa dùng sức?”
Lương Yên ngạc nhiên nói.
“Tất nhiên.”
“Vậy lúc anh dùng sức... là bộ dáng gì?”
“Em muốn biết không?” Diệp Phong cười nói.
“Có chút...
Ngày hôm sau, Diệp Phong và Lương Yên đến điểm hẹn của Chu Vũ. 8 giờ tối, hai người đi vào khách sạn lớn Hoa Thụy. Đi vào khách sạn này, Diệp Phong cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn quan sát xung quanh, nhíu mày nói: “Ba người ăn cơm còn cần đến khách sạn xa hoa như vậy sao?”
Lương Yên khoác tay Diệp Phong, lắc đầu nói: “Con người Chu Vũ rất sĩ diện, có lẽ vì nguyên nhân này mới chọn nơi này.”
“Ừ” Diệp Phong cười nói: “Được rồi, không sao cả.” “Phòng nào?”
Lương Yên nói: “Tầng 12, 1206.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...