Tô Khuynh Thành nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Phong, cười nói: "Anh Phong, anh chuẩn bị cũng khá chu đáo đó, ngay cả chìa khóa cũng đã chuẩn bị từ trước rồi."
"Vẫn không tin à?"
Tô Khuynh Thành lắc đầu: “Không phải là em không tin, chỉ là ngày thường Hồ Tâm Cư còn không cho người tới thăm quan, nhưng anh lại nói mình là chủ nhân của Hồ Tâm Cư, chậc chậc chậc.”
Diệp Phong cười nhạt: "Mặc quần áo vào, đến đó sẽ biết."
…
Những căn nhà mà Tô Khuynh Thành mua và Hồ Tâm Cư đều ở vùng ngoại ô phía đông, cách nhau không xa.
Mười phút sau, Tô Khuynh Thành ngơ ngác đứng trong sân Hồ Tâm Cư, kinh ngạc nhìn Diệp Phong.
Lời hắn nói hóa ra là sự thật, Diệp Phong thật sự là chủ nhân của nơi này. Tô Khuynh Thành không thể tin vào mắt mình.
Hồ Tâm Cư là nơi ở trong mơ của nhiều gia đình giàu có ở Giang Thành, đáng tiếc, dù có quyền lực lớn đến đâu, có bao nhiêu tiền cũng không thể có được.
Trong số đó bao gồm cả năm đại gia tộc ở Giang Thành và Long Tứ gia của Kim Lăng.
Người ta nói rằng Hồ Tâm Cư được hai người phụ nữ bí ẩn cai quản, năm gia tộc lớn ở Giang Thành cũng phải tôn trọng họ.
Nhưng hiện tại, Diệp Phong đã dùng hành động thực tế chứng minh mình là chủ nhân của nơi này.
"Thế nào? Có thích ở đây không?" Diệp Phong mỉm cười hỏi.
"Thích..." Tô Khuynh Thành kinh ngạc đến mức không khép được miệng, ngốc nghếch hỏi: "Anh Phong, rốt cuộc anh là ai?"
"Chiến thần Bắc Vực, không phải ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi đã nói với em rồi sao?"
"Bắc Vực... Chiến Thần?" Tô Khuynh Thành lại quay đầu nhìn về phía Diệp Phong.
"Vẫn không tin à?"
"Không, em tin."
Lần này Tô Khuynh Thành không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng cô mơ hồ có linh cảm, tất cả những gì người đàn ông này nói đều là sự thật.
Lúc này, hai người Thanh Loan, Hồng Yên từ trong phòng bước ra, sau khi nhìn thấy Diệp Phong, họ lập tức cung kính hành lễ:
"Thiếu chủ, anh đã về."
Diệp Phong đứng vắt tay phía sau: "Ừm, tôi không sao, hai người cứ đi làm việc của mình đi."
"Rõ, thiếu chủ."
Thanh Loan, Hồng Yên gật đầu và biến mất trước mặt Diệp Phong.
“Hai người này là ai?”
Tô Khuynh Thành nhìn Thanh Loan và Hồng Yên rời đi, lại lần nữa kinh ngạc mở miệng.
"Tỳ nữ." Diệp Phong trả lời.
"Tỳ nữ, ôi trời ơi?"
Hai người phụ nữ này đều là những người có vóc dáng và ngoại hình cực phẩm, người như vậy lại còn gọi Diệp Phong là thiếu chủ.
Trong lúc nhất thời, Tô Khuynh Thành không biết nên nói gì.
Những gì mà Diệp Phong cho cô thấy đã không còn có thể hình dung trong hai từ thần bí nữa mà là không thể giải thích được!
…
Sau khi dẫn Tô Khuynh Thành đi thăm quan Hồ Tâm Cư, hai người đi dạo dọc bờ.
"Anh Phong, hôn thư của chúng ta rốt cuộc là như thế nào vậy?" Tô Khuynh Thành hỏi.
Diệp Phong lắc đầu nói: "Hôn thư giữa em và tôi là do đại sư nương của tôi ký, tình huống cụ thể lúc đó như thế nào tôi cũng không biết."
"Ừ, ông nội em đã mất vài năm rồi, bố mẹ em cũng chưa bao giờ nhắc chuyện đó với em."
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến từ phía trước cách đó không xa.
"Không phải tôi đã bảo nói với các người đừng đi theo tôi nữa sao? Các người không có tai à?"
“Đại tiểu thư, đây là mệnh lệnh của nhị phu nhân…”
"Nhị phu nhân? A, mau cút khỏi đây đi, đừng để bản tiểu thư phải đánh các người."
Diệp Phong đi theo tiếng động, nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía con đường ven hồ.
Cô ta trạc tuổi Tô Khuynh Thành, mặc một chiếc váy đỏ rực, dáng người quyến rũ và cực kỳ gợi cảm, với mái tóc gợn sóng và khuôn mặt xinh đẹp, từng cử chỉ hành động toát lên khí chất hấp dẫn khiến người ta mê mẩn!
"Giang Nam quả thực có nhiều người đẹp."
Diệp Phong không khỏi lẩm bẩm, người phụ nữ này về vóc dáng và ngoại hình đều không thua kém Tô Khuynh Thành, thậm chí vòng ngực còn lớn hơn!
Khiến người ta phải hít sâu một hơi!
Lúc này, đối phương đã đi tới trước mặt Diệp Phong và Tô Khuynh Thành, nói:
"Ôi! Đây không phải là thiếu phu nhân nhà họ Vương sao? Tại sao lúc này còn rảnh rỗi cùng anh trai này đi dạo vậy?"
"Lại còn là một anh chàng đẹp trai."
Cô gái nhìn Diệp Phong từ trên xuống dưới với ánh mắt quyến rũ, sau đó mỉm cười nói: "Khuynh Thành, chẳng lẽ cô lén Vương Dương để bao nuôi một người đàn ông ở bên ngoài sao?"
Thấy Tô Khuynh Thành đi tới liền giễu cợt, hai người rõ ràng là quen biết nhau!
"Tiêu Y Nhân!" Tô Khuynh Thành nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, gọi tên cô ta!
Mọi người đều biết, Giang Thành có hai tuyệt thế mỹ nữ, đẹp như trăng hoa e lệ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành!
Tô Khuynh Thành là một trong số đó, người còn lại chính là Tiêu Y Nhân đang ở trước mặt cô!
Tô Khuynh Thành cười lạnh, cũng không chịu thua kém: "Ở đây cũng có thể gặp được cô, đúng là oan gia ngõ hẹp!"
"Hả? Tiêu Y Nhân?" Diệp Phong nghe vậy liền sửng sốt.
Cô ta chính là Tiêu Y Nhân? Một vị hôn thê khác của hắn ở Giang Thành!?
Hắn còn chưa kịp hỏi Tô Khuynh Thành, đã nghe thấy cô tiếp tục nói: “Nhưng cô ai nghe nói tôi đã cưới Vương Dương!”
Mọi người ở Giang Thành đều biết tính cách của Vương Dương, huống chi là Tiêu Y Nhân.
Tiêu Y Nhân che miệng cười: "Lẽ nào không phải sao? Tô Khuynh Thành, mỹ nữ đẹp nhất Giang Thành, gả vào nhà họ Vương, tin này đang được đồn đại khắp Giang Thành!"
"Vậy lẽ nào cô không nghe nói tôi đào hôn rồi sao?" Tô Khuynh Thành cười nói: "Khiến cô thất vọng rồi, Tiêu Y Nhân, tôi sẽ không cưới một kẻ súc sinh như Vương Dương."
"Ha ha ha, Khuynh Thành, sao tôi lại thất vọng chứ? Nhưng tôi cảm thấy Vương Dương không tệ, nhà hắn vừa giàu vừa có quyền thế, cưới hắn cả đời sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý." Tiêu Y Nhân chế giễu.
Tô Khuynh Thành cười nói: "Y Nhân, tôi cảm thấy cô và Vương Dương rất xứng đôi, hay tôi giới thiệu giúp cô nhé?"
Tiêu Y Nhân nghe vậy lập tức không vui, nhìn thấy người như Vương Dương, cô ta liền cảm thấy buồn nôn, Tô Khuynh Thành lại nói mình rất xứng đôi với hắn ta?
"Tô Khuynh Thành, cô mắng ai vậy?"
Tiêu Y Nhân hạ cánh tay xuống, tư thế giống như sắp đánh nhau.
"Ai mắng cô chứ, Y Nhân, cô tức giận sao?" Tô Khuynh Thành cười đắc ý nói.
"Cô..!" Tiêu Y Nhân nhất thời không nói nên lời, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đùa thôi, tôi đâu phải là loại người thích nổi giận."
"Khuynh Thành, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Có thể giới thiệu cho tôi làm quen được không?"
Sau đó Tiêu Y Nhân chuyển sự chú ý sang Diệp Phong, định dùng hắn để phát động một đợt tấn công mới nhằm vào Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành nghe vậy, lập tức cảnh giác, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Diệp Phong, ưỡn ngực tuyên bố chủ quyền, nói với Tiêu Y Nhân:
"Chồng tôi!"
"Chồng cô ư?"
Tiêu Y Nhân nghe vậy, thoạt đầu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trên môi cô ta nở một nụ cười đắc ý rồi đi tới trước mặt Diệp Phong nói:
"Anh chàng đẹp trai, cậu ngắm chị lâu như vậy, chẳng lẽ đã thích chị rồi sao?"
Diệp Phong cười nhạt: “Nói yêu còn quá sớm, tôi chỉ cảm thấy cô cũng rất được.”
“Vậy sao?” Tiêu Y Nhân cười, đột nhiên nói: “Đã như vậy thì hẹn hò với tôi đi?!”
"Những gì Tô Khuynh Thành có thể cho cậu, Tiêu Y Nhân tôi cũng có thể cho cậu nhiều như vậy, thậm chí còn cuồng nhiệt và điên cuồng hơn!"
"Cậu thấy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...