Thánh Thể Bất Phàm
"Có đạo lý." Ngụy Hạc nghe xong câu này thì đôi mắt lập tức phát sáng. "Tông Chủ Quỷ Vân Tông có cảnh giới Địa cấp tông sư đỉnh phong, Diệp Phong mạnh đến mấy thì tôi cũng không tin hắn có thể mạnh hơn Tông Chủ Quỷ
Vân Tông."
"Tôi lập tức gọi qua chỗ Quỷ Vân Tông, để họ đi giải quyết Diệp Phong, thuận tiện và xử lý luôn nhà họ Giang."
"Gia chủ anh minh."
Một bên khác, sau khi chạy xe ba giờ thì rốt cục Diệp Phong và Giang Tuyết cũng đi đến chân núi Quỷ Vân Tông.
Bốn phía hoang tàn vắng vẻ có cỏ dại mọc rậm rạp, một mảnh đen như mực, chỉ có giữa sườn núi sáng lên đèn pha màu vàng, toàn bộ tông môn được xây
dựng dựa lưng vào núi mang đến cho người ta cảm giác rất âm trầm khủng bố.
Diệp Phong dừng xe ở vị trí an toàn rồi xuống xe dẫn Giang Tuyết đi lên Quỷ Vân Tông.
"Chính là chỗ này sao?"
Giang Tuyết ăn mặc khá mỏng, vùng ngoại ô trên núi có nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, cộng thêm bầu không khí âm trầm kinh khủng này làm cô ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Ừm, đi thôi, theo tôi lên núi."
"Được..." Giang Tuyết không tự chủ được mà dán sát vào Diệp Phong, hai người đi rất gần.
Diệp Phong bĩu môi: "Sợ à?” "Không có." Giang Tuyết cậy mạnh mà nói.
"A." Diệp Phong không khỏi cười một tiếng: "Sợ thì về xe chờ tôi, một mình tôi lên núi, xong việc rất nhanh thôi."
"Tôi không đi, ai nói tôi sợ chứ?" Giang Tuyết lắc đầu, nửa đêm bảo cô ta đợi một mình trên xe chẳng phải càng khủng bố hơn.
So ra đi theo bên cạnh Diệp Phong càng có cảm giác an toàn.
Tiếng nói vừa dứt, Giang Tuyết trực tiếp ôm chặt cánh tay Diệp Phong, ép cả thân thể mềm mại lên tay hẳn.
Diệp Phong chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại ép đến, lúc này cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Hắn cúi đầu quan sát Giang Tuyết, thân hình của Giang Tuyết quả thực quá đẹp, tròn trịa nở nang bờ mông căng phồng, nhất là chỗ giao nhau giữa eo nhỏ và cặp đùi dài xinh đẹp kia có vẻ đẹp mê hoặc trí mạng.
Nhưng Diệp Phong không rối loạn mà lại cười nói: "Tốt xấu gì cô cũng là võ giả, sao lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, tôi cảm thấy 80% số người trong Quỷ Vân Tông này đều không phải đối thủ của cô."
Diệp Phong không phải đang lấy lòng mà là thiên phú của Giang Tuyết thật sự rất mạnh.
Tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới Khí Kình tông sư, mặc dù còn chưa vận dụng Khí Kình thuần thục, nhưng cảnh giới này cũng là chân thật.
Giang Tuyết bĩu môi: "Tôi là nghiệp dư, tôi chưa từng thực chiến."
Diệp Phong cười cười: "Ồ, cũng khiêm nhường lắm đấy, đợi chút nữa tìm hai †ay mơ để cô luyện tập cho đã."
"Thật sao?" Giang Tuyết nao nao, ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Nghe đồn Quỷ Vân Tông này toàn là một đám giết người không chớp mắt. "Đương nhiên là thật, thực chiến sẽ giúp thực lực của cô tăng lên rất nhanh." Giang Tuyết nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Được, lát nữa tôi thử xem."
Hai người lên núi, vừa đi đến giữa sườn núi đã bị hai đệ tử Quỷ Vân Tông canh giữ sơn môn ngăn lại.
"Làm gì?" Hai tên đệ tử hung ác trừng Diệp Phong và Giang Tuyết. Diệp Phong lười nhác nói nhảm với họ nên đưa tay bắn ra hai cây châm bạc. Vù vùi
Ánh bạc lóe lên, mi tâm của họ bị châm bạc đâm trúng rồi mất mạng ngay tại chỗ, còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm.
Giang Tuyết sửng sốt tại chỗ.
Diệp Phong giết người có nhanh quá không vậy?
Cô ta đang lo nên lừa gạt hai người này thế nào để được lên núi, Diệp Phong đã ra tay giải quyết họ, mà Giang Tuyết lại hoàn toàn không thấy rõ hành động của hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...