"Cháu không sao chú Giang, họ không làm cháu bị thương được." Diệp Phong lắc đầu nói.
Giang Nhân gật đầu: "Cháu không bị thương thì tốt."
Lúc này Giang Tuyết nói: "Cha, gia chủ Ngụy Hạc nhà họ Ngụy là đối thủ một mất một còn với cha, xảy ra chuyện lớn như vậy thì nhà họ Ngụy nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, họ đã sớm muốn gây chuyện với nhà họ Giang chúng ta, nhưng vẫn không có cớ xuất binh, lần này nhất định sẽ làm có động tác lớn."
"Ừm" Ánh mắt Giang Nhân lấp lóe, khẽ gật đầu: "Phía sau nhà họ Ngụy có một thế gia làm chỗ dựa, cho nên họ mới dám không kiêng nể gì như thế."
"Nếu là trước kia thì nhà họ Giang chúng ta sợ họ sao?"
Nhưng rất nhanh, phiền não của Giang Nhân tan thành mây khói, ông mở miệng nói: "Nhưng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hôm nay là ngày mừng, không đề cập tới chút phiền lòng nhỏ này nữa."
"Đến đây này cháu, lấy trà thay rượu, hai nhà chúng ta uống một ly đi."
Nói xong, Giang Nhân bưng ly trà trong tay lên.
Diệp Phong nhíu mày: "Chú Giang, việc này vốn do cháu gây nên, không liên quan đến nhà họ Giang, nếu nhà họ Ngụy dám đến gây chuyện thì một mình Diệp
Phong gánh chịu."
"Cháu nói gì vậy chứ, nhà họ Giang gánh vác được chút chuyện nhỏ này."
Cùng lúc đó, nhà họ Ngụy.
Ngụy Oánh được mấy người nhà họ Ngụy nâng về nhà họ Ngụy, khi thấy mặt cô ta sưng vù lên, chủ Ngụy Hạc giận tím mặt.
Sắc mặt ông ta âm trầm xuống, hung hãn nói: "Ai làm? Ai đánh con gái tao thành như vậy?"
"Là Diệp Phong." Thủ hạ kể sơ lại chuyện xảy ra ở phòng ăn cho Ngụy Hạc nghe.
Ngụy Hạc nghe xong càng phẫn nộ, ông ta nổi trận lôi đình gào thét: "Diệp Phong?! Ai là Diệp Phong?!"
Bọn thủ hạ run giọng nói: "Thưa gia chủ, lúc ấy đại tiểu thư Giang Ly nhà họ Giang cũng có ở hiện trường, Diệp Phong là vị hôn phu của cô ta."
"Cái gì? Vị hôn phu của đại tiểu thư Giang Ly nhà họ Giang?!" Ngụy Hạc đột nhiên quay người, ánh mắt trở nên càng lạnh lẽo.
"Nhà họ Giang! Giỏi cho nhà họ Giang, Giang Nhân khinh người quá đáng, dám đánh con gái của Ngụy Hạc bị thương thành như vậy, muốn chết."
"Người đâu, theo tôi đi đến nhà họ Giang, tìm Giang Nhân đòi lại công bằng."
Ngụy Hạc vỗ mạnh bàn rồi hét to một tiếng.
Lúc này một người đàn ông trung niên lấm la lấm lét đi đến trước mặt Ngụy Hạc và nói: "Gia chủ, nhà họ Giang có rất nhiều cao thủ, mạo muội khai chiến như thế e là sẽ đấu đến hai bên đều có hại, cũng không có lợi cho nhà họ Ngụy."
"Vậy ông nói nên làm sao? Chẳng lẽ muốn tôi nuốt cục tức này vào?”
"Tất nhiên là không thể. khác."
Người kia lắc đầu: "Nhưng chúng tôi có thể thay cách
"Gia chủ, nếu kẻ đánh người là con rể của Giang Nhân, vậy chúng ta cứ ra tay †ừ thằng ranh tên Diệp Phong kia đi."
"Ừm?" Ngụy Hạc giật mình, sau đó liếc nhìn người này một cái: "Có ý gì?"
"Gia chủ, ý của tôi là nhà họ Ngụy không cần dốc hết toàn lực, ngài quên hai vị Huyền Cấp Tông Sư Quỷ Càn và Quỷ Chấn bây giờ đang ở phủ của chúng ta sao, nhờ hai vị đại nhân này ra tay, nhà họ Ngụy không cần ra mặt đã có thể trực tiếp xoá bỏ nhà họ Giang khỏi thế giới này."
"Ồ?" Ngụy Hạc sửng sốt: "Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...