Nghe Diệp Phong nói câu này, Nghiêm Uy lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Ông ta hơi do dự, chần chờ không dám hành động. "Diệp thiếu, cái này không tốt lắm đâu..." Nghiêm Uy khổ sở nói.
"Không tốt sao?" Diệp Phong cười lạnh: "Vậy tôi chỉ có thể đưa ông xuống Địa ngục."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bỗng toả ra áp lực kinh khủng giống như hoá thành vật thật mà đè lên người Nghiêm Uy, ép ông ta không thở nổi.
"Diệp thiếu, đừng giết ta, tôi làm, tôi làm”
Nghiêm Uy cuống quít xin tha, ông ta có thể cảm nhận được nếu Diệp Phong thật sự muốn giết mình thì sẽ dễ như trở bàn tay.
Vừa dứt lời, Nghiêm Uy không chút do dự đứng lên rồi đến gần Ngụy Oánh rồi lạnh lùng mở miệng nói: 'Xin lỗi đại tiểu thư."
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Uy trực tiếp giơ tay lên. "Nghiêm Uy, chú... " Ngụy Oánh sửng sốt, bị dọa lùi lại phía sau hai bước.
"Đại tiểu thư đừng trách Nghiêm Uy mạo phạm, muốn trách thì trách đại tiểu thư đắc tội người không nên đắc tội đi."
Nghiêm Uy lại mở miệng, nói xong thì đưa tay tát thẳng vào mặt Ngụy Oánh.
Chát!
Tiếng tát thanh thúy vang lên khắp phòng ăn, Ngụy Oánh che gương mặt nóng rát hung dữ nhìn Nghiêm Uy và mắng: "Nghiêm Uy! Ông chỉ là con chó do nhà họ Ngụy nuôi mà thôi, ông dám đánh chủ à."
"Thì ra trong mắt đại tiểu thư thì bọn người làm chúng tôi đều là chó, vậy thì càng đừng trách tôi không khách sáo."
Nghiêm Uy cắn răng, nâng tay lên tát thêm hai cái vào mặt Ngụy Oánh.
"AI" Ngụy Oánh kêu lên thảm thiết, đã hận Nghiêm Uy và Diệp Phong muốn chết.
Diệp Phong nhìn về phía Nghiêm Uy, lạnh lẽo nói: "Thế nào, võ giả cấp bậc Khí Kình tông sư mà chỉ có chút sức lực thế thôi à? Đánh tiếp, đánh tới khi tôi hài lòng mới thôi."
Mệnh lệnh của Diệp Phong là không thể kháng cự, hắn ra lệnh Nghiêm Uy tiếp tục tát Ngụy Oánh.
Chát! Chát! Chát!
Tiếng tát vang dội không dứt bên tai, Nghiêm Uy tát hết cái này đến cái khác, gương mặt Ngụy Oánh đỏ rực sưng vù lên khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.
Chờ đánh xong một trăm cái tát thì mặt Ngụy Oánh đã sưng thành đầu heo, ngã xuống đất với khóe miệng chảy máu, mặt mũi bầm dập, trông cô ta vô cùng chật vật.
Nghiêm Uy nhìn về phía Diệp Phong và nói: "Diệp thiếu, đã đánh xong một trăm cái tát."
"Ừm”" Diệp Phong khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ông có thể cút." "Đa tạ Diệp thiếu, đa tạ ân không giết của Diệp thiếu."
Nghiêm Uy như trút được gánh nặng mà vội vàng nói cảm ơn rồi quay đầu rời khỏi phòng ăn.
Diệp Phong lười nhìn Ngụy Oánh thêm một cái mà dẫn Tô Khuynh Thành và Giang Ly rời khỏi phòng ăn.
Những người sống sót còn lại của nhà họ Ngụy đều ngây ngốc nhìn Ngụy Oánh trên mặt đất.
"Tiểu... tiểu thư..." Bọn họ run rẩy, sợ hãi tới cực điểm.
"AI" Ngụy Oánh thê lương gào to gọi nhỏ, tràn ngập oán độc, cô ta đã hận Diệp Phong tới đỉnh điểm.
"Diệp Phong! Tao muốn mày chết, tao nhất định phải giết mày!" Trong đầu cô ta toàn là hình ảnh của Diệp Phong và Nghiêm Uy, nổi hận ngấm
sâu vào xương tuỷ này làm sát khí trong lòng cô ta lập tức dâng trào đến mức độ đáng sợ.
Một bên khác, Diệp Phong lái xe đưa Giang Ly đến cổng nhà họ Giang.
Diệp Phong xuống xe, mỉm cười và nói: "Được rồi, đưa em đến đây thôi, chúng tôi phải trở về Giang Thành, khi nào rảnh sẽ gặp lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...