Thánh Thể Bất Phàm
Khi Tống Diễm đang tranh cãi cho bản thân thì ánh mắt Diệp Phong vẫn luôn di chuyển qua lại giữa Tiêu Hà và Tiêu Thiên, không nắm chắc 100% thì hắn sẽ không nói lung tung.
Hắn quan sát nửa ngày mà lại không nhìn thấy điểm tương tự nào trên người hai người này.
Bởi vậy hắn mới khẳng định Tiêu Thiên không phải con ruột của Tiêu Hà.
"Làm thì làm, tôi sợ cậu chắc? Nếu như tôi là con ruột của cha thì đến lúc đó cậu phải quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho tôi." Tiêu Thiên nghiến răng nghiến lợi quát.
"Được thôi." Diệp Phong cười nhạt một tiếng tỏ vẻ tùy ý.
Tính tình Tiêu Thiên bộp chộp nên lập tức kéo Tiêu Hà đi bệnh viện xét nghiệm ADN.
Mà sắc mặt Tống Diễm lại cứng đờ.
Bà ta vội vàng kéo Tiêu Thiên lại và nói: "Đừng đi con ngoan, hắn đang cố ý khích tướng con thôi, con đừng bị hắn lừa."
"Mẹ?" Tiêu Thiên hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.
Tống Diễm tiếp tục nói: "Bộ mẹ không biết con có phải hay con ruột của cha hay không à, mẹ nói không cần đi thì không cần đi."
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đường Lan trở nên càng tệ.
Làm một người phụ nữ sống hơn bảy mươi tuổi, bà liếc một cái đã nhìn ra 'Tống Diễm chột dạ.
Đứa cháu trai đã nuôi hai mươi năm mà không phải ruột thịt, điều này là sỉ nhục quá lớn đối với nhà họ Tiêu.
"Tiện nhân, mày khai rõ cho tao đứa nhỏ này có phải là con ruột của Tiêu Hà không."
"Mẹ." Tống Diễm vội vàng quỳ xuống: "Mẹ, con thề với trời Thiên Nhi thật sự là con của Tiêu Hà, con lừa ai cũng không dám lừa mẹ."
"Mày gạt tao còn ít sao?" Đường Lan cả giận quát: "Hiện tại lập tức đến bệnh
viện xét nghiệm ADN, tao cũng muốn xem đứa nhỏ này có phải của nhà họ Tiêu không."
Nói xong, Đường Lan muốn kéo Tiêu Thiên và Tiêu Hà đi đến bệnh viện.
Trong lòng Tống Diễm run sợ, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, vội ngăn cản trước mặt mọi người: "Không được, không thể đi."
Trong lòng bà ta đã hận Diệp Phong muốn chết, bà ta đã giấu chuyện này hai mươi năm mà lại bị người ta vạch trần vào thời khắc mấu chốt.
"Được, xem ra lời Tiểu Phong nói đều là thật."
"Tiện nhân, thật là một con tiện nhân."
Đường Lan tức đến toàn thân phát run, chỉ vào Tống Diễm mà không ngừng mắng.
Tiêu Y Nhân lo bà tức quá ảnh hưởng sức khoẻ nên vội khuyên: "Bà nội, bà bớt giận."
"Ông trời ơi, nhà họ Tiêu đã tạo nghiệt gì mà lại cưới thứ phụ nữ không biết liêm sỉ này vào cửa, đây là muốn hủy hoại cả nhà họ Tiêu chúng tôi sao." Đường
Lan tức đến hai mắt đỏ bừng.
Rốt cục Tiêu Hà cũng không bình tĩnh nổi nữa, sắc mặt ông ta xanh lè đi, hơi ngơ ngác, chắc cũng đã nhận ra được gì đó từ giọng điệu của Tống Diễm.
Chỉ thấy hai mắt Tiêu Hà đỏ rực, nắm chặt nắm đấm mà lạnh lùng chất vấn: "Nói cho tôi biết cha ruột của Tiêu Thiên là ai2"
Tim Tống Diễm đập thình thịch thình thịch không ngừng, căn bản không trả lời được.
Rơi vào đường cùng, bà ta đành khóc lóc om sòm lăn lộn nói: 'Là ông, Thiên Nhi thật sự là con của lão gia mà."
"Chuyện tới nước này mà bà còn dám gạt tôi."
Tiêu Hà đã phẫn nộ tới cùng cực, đối với một người đàn ông thì không có chuyện gì càng làm người ta phẫn nộ hơn trên đầu có mọc cái sừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...