Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bỗng đánh ra một chưởng mang khí tức hùng hậu về hướng cái gùi kia.
Bành.
Một tiếng vang trầm đục qua đi, trong cái gùi văng máu ra, mười mấy con rắn độc đủ mọi hình dạng đều bị Diệp Phong chụp chết.
"A... Đám bảo bối của tao." Xà Cảnh Niên rú thảm, đau đớn khó nhịn.
Những con độc xà này con nào cũng có giá trị đắt đỏ, kết quả hiện nay lại bị Diệp Phong chụp chết hết.
Gã trợn to đôi mắt tràn ngập hận thủ mãnh liệt. "Đến phiên mày."
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Phong vang lên lần nữa, tiếng nói vừa dứt thì hắn đã vứt Xà Cảnh Niên lên thật cao rồi nâng một chân lên đá vào ngực gã.
Bành.
Thân thể Xà Cảnh Niên tung đi như đạn pháo rồi sau lưng đập mạnh vào cây liễu, trực tiếp mất nửa cái mạng.
Phốc phốc.
Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng Xà Cảnh Niên, gã rơi xuống đất thoi thóp, trên mặt tràn đầy hoảng sợ mà nhìn Diệp Phong.
Xà Cảnh Niên cao lắm chỉ là võ giả cấp bậc ám kình, thực lực rất yếu, điểm lợi hại duy nhất của gã chính là thuật điều khiển rắn.
Diệp Phong không trực tiếp giết chết gã mà mang gã đang nửa chết nửa sống về Hồ Tâm Cư làm nhân chứng quan trọng chỉ ra Tống Diễm.
Hồ Tâm Cư, Lưu Võ đang lo lắng chờ ở ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy Diệp Phong thì ông lập tức nghênh đón: "Thiếu chủ, cậu đã trở về."
"Ừm." Diệp Phong gật đầu rồi ném Xà Cảnh Niên cho Lưu Võ và nói: "Chú Lưu, canh chừng tên này giúp tôi, đừng để hắn chết."
"Vâng thưa thiếu chủ." Lưu Võ trừng Xà Cảnh Niên một cái rồi hung hăng đạp
hai cái lên người gã và mắng: "Hồ Tâm Cư là nơi để mày đến giương oai? Gan to bằng trời."
Về đến phòng, lúc này Tiêu Y Nhân đang canh giữ bên giường của Tô Khuynh Thành.
"Thế nào rồi?" Diệp Phong hỏi.
Tiêu Y Nhân trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi, Khuynh Thành đã hạ sốt, nhưng vẫn không thấy tỉnh."
"Vậy là tốt rồi, rất nhanh sẽ không sao." Diệp Phong nhìn Tô Khuynh Thành rồi nói.
Lúc này nhịp tim và hô hấp của cô đều đã bình ổn lại. "Anh Phong, bắt được hung thủ chưa?”
"Bắt được rồi, tôi đã bảo chú Lưu canh chừng hắn." Diệp Phong khẽ gật đầu rồi nói tiếp: 'Là Tống Diễm thuê hắn đến giết em."
"Tống Diễm?" Tiêu Y Nhân nghe vậy thì biến sắc: "Hóa ra là bà ta, mụ đàn bà tỉ tiện đó."
Tiêu Y Nhân tức đến lồng ngực phập phồng: "Em vừa trở về từ trong nhà mà bà ta đã tìm người tới giết em rồi."
Diệp Phong thản nhiên nói: "Bà ta xem em như cái đỉnh trong mắt cái gai trong thịt."
Tiêu Y Nhân khẽ gật đầu: "Ừm, chỉ khi em em chết thì bà ta và con trai của mình mới có thể hoàn toàn kế thừa gia sản của nhà họ Tiêu."
"Kế hoạch gả em cho Kim Lăng Vương vài ngày trước đã thất bại, bây giờ còn trầm trọng thêm là muốn chết em..."
"Độc phụ này, em nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta." Tiêu Y Nhân càng nói càng tức giận: "Không được, em lập tức trở về chuyện này cho bà nội."
Diệp Phong lắc đầu: "Không cần gấp, sắc trời đã muộn như vậy rồi, sáng sớm ngày mai đi cũng không muộn."
"Được." Tiêu Y Nhân ngẫm nghĩ rồi dần dần bình tĩnh lại.
Một lát sau, cô ấy lại đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi anh Phong, chẳng lẽ người phụ nữ rắn rết Tống Diễm này sẽ xuống tay với bà nội em?"
"Bà ta chưa chắc có gan cùng giết em và bà em, huống chi có Bạch Hương Lan đi theo bà em mà, mụ ta không có cơ hội đó đâu."
Bạch Hương Lan là võ giả mạnh nhất Tiêu Gia, bình thường đi theo Tiêu lão phu nhân như hình với bóng, sát thủ cấp bậc như Xà Cảnh Niên rất khó tạo thành uy hiếp cho bà.
"Đúng rồi, bà Bạch, để em tìm bà Bạch hỏi một chút."
Nói xong, Tiêu Y Nhân lập tức gọi cho Bạch Hương Lan và nhận được câu trả lời y như phán đoán của Diệp Phong.
Lúc này Tiêu Y Nhân mới thả lỏng, cô cắn răng nói: "Chỉ cần bà nội không có việc gì thì tôi cũng yên tâm, đợi ngày mai em nhất định sẽ xử lý Tống Diễm." "Khu... Khụ.. "
Bỗng nhiên lúc này, Tô Khuynh Thành nằm trên giường lại ho khan hai tiếng.
Diệp Phong nghe thấy thì lập tức tiến lên bắt lấy tay Tô Khuynh Thành và hỏi: "Thế nào, đỡ hơn không?"
Tô Khuynh Thành mơ mơ màng màng nhìn Diệp Phong rồi yếu ớt hỏi: "Chồng ơi, có phải em sắp chết không?”
Diệp Phong cười cười: "Nói bậy cái gì vậy? Có tôi ở đây thì làm sao em chết được?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...