Thanh Thanh Dẫn Nhĩ


Chờ đến khi Dư Tiêu Tiêu ăn xong, ba người không ở lại nữa, trực tiếp khởi hành đến nhà Thẩm Du.

Vào cửa, Thẩm Du dẫn hai người họ lên tầng ba, đến phòng sách học bài.
Không gian phòng sách so với phòng Thẩm Du lớn hơn gấp đôi, bên trong có mấy dãy giá sách lớn, chứa đầy sách, như đem toàn bộ sách trong hiệu sách chuyển tới.
Chính giữa phòng sách có một cái bàn dài, trên đó mặt mấy chồng sách, đều là sách giáo khoa trung học.
Thẩm Du tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống.
Chu Từ Dẫn đi theo phía sau cô, rất tự nhiên ngồi xuống theo cô.

Nhìn thấy hình ảnh này, Dư Tiêu Tiêu mím môi, rất tự biết mà ngồi đối diện.
Nhìn thấy hành động của cô, Thẩm Du buồn bực giật giật môi, lại không nói gì.
Mỗi người mở bài tập về nhà mà họ mang đến, sáu đó mạnh ai người nấy học.
Qua một lúc lâu, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên phát hiện ngồi ở chỗ này vô cùng bất tiện, cô câu hỏi muốn hỏi Thẩm Du, cách cái bàn này căn bản không dễ được giải đáp, cuối cùng cô vẫn xám xịt mặt chạy tới ngồi bên cạnh Thẩm Du.
Một buổi sáng ở chung với nhau xem như là hài hòa.

Dư Tiêu Tiêu vởi vì chiếm giữ quá nhiều thời gian của Thẩm Du, ngẫu nhiên sẽ nhận được ánh mắt không mấy vui vẻ đến từ Chu Từ Dẫn, những cái khác xem như bình an vô sự.
Giờ cơm trưa, điện thoại Chu Từ Dẫn vang lên một tiếng.
Thẩm Du dừng bút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đề thi, thuận miệng hỏi anh: "Có phải người giao thức ăn tới rồi không? Cậu xem thử xem."
Chu Từ Dẫn ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại nhìn: "Là người giao thức ăn." Sau đó, anh đứng dậy, sải bước ra ngoài, thờ ơ nói, "Cậu cứ từ từ, tớ đi lấy thức ăn."
"Được."

Dư Tiêu Tiêu còn đang sắp xếp lại kiến thức vừa rồi Thẩm Du giảng cho cô, giờ phút này đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Thẩm Du nhìn chằm chằm cô hai giây, cũng không thúc giục mà nhỏ giọng đề nghị: "Cậu có phải muốn làm cho xong không? Nếu cậu tiếp tục làm, tớ xuống trước rồi chờ cậu ở phòng ăn tầng dưới nha."
Nghe vậy, Dư Tiêu Tiêu lập tức ngẩng đầu, đi tới nắm lấy tay cô, cười hì hì: "Đừng, tớ đi cùng cậu, tớ không biết phòng ăn nhà cậu ở đâu."
Thẩm Du nhìn bàn tay đang nắm khủy tay mình, có chút không quen, nhưng cũng không tránh ra.
Chờ đến khi các cô xuống dưới, Chu Từ Dẫn đã lấy xong thức ăn, đang đi về phía phòng ăn.
Sau khi nhìn thấy, Thẩm Du đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức chạy tới.

Cô rút hai tờ báo từu kệ bên cạnh bàn ăn rồi trải phảng lên bàn.
Chu Từ Dẫn vừa vặn đem túi đồ ăn đặt lên, hành động giữa hai người mười phần ăn ý.
Dư Tiêu Tiêu đứng tại chỗ một lát rồi đi tới.
Chu Từ Dẫn lấy hộp cơm trong túi ra, đem phần của Dư Tiêu Tiêu đặt ở đối diện.

Thẩm Du và Chu Từ Dẫn ngồi cạnh nhau, còn Dư Tiêu Tiêu thì ngồi đối diện Chu Từ Dẫn.
Thẩm Du mở phần của mình ra, dùng đũa gạt một nửa phần cơm vào hộp của Chu Từ Dẫn, nhìn mực chiên trong hộp của anh, cô mặt mày ủ rũ nói: "Tớ hôm nay đang rối rắm xem hai phần này có chỗ nào ngon."
Chu Từ Dẫn cầm đũa lên, cười khẽ hai tiếng: "Muốn ăn thì tự gắp."
Mặt mày Thẩm Du lập tức sáng sủ, từ trong hộp cơm của anh gắp một miếng mực chiên, sau đó từ trong hộp cơm của mình gắp hai miếng cánh gà cho anh.

Sau khi hoàn thành loạt động tác này, cô mới chậm rãi gặm cánh gà trong hộp cơm.
Dư Tiêu Tiêu nhai cơm trong miệng, bị bọn họ ngược đãi đến mức ăn không ra vị gì, nhịn xuống sự chua xót trong cổ họng, quái dị hỏi một câu: "Tình trạng này của hai người, có phải là đang ở bên nhau hay không?"
Nghe thấy những lời này, Thẩm Du ngơ ngác ngẩng đầu, suy nghĩ một chút sự tương tác vừa rồi của hai người, giải thích: "Cậu nghĩ nhiều rồi.


Sức ăn của Chu Từ Dẫn tương đối lớn, tớ sợ cậu ấy ăn không đủ no mà thôi."
Dư Tiêu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ "à" một tiếng, lại lập tức hỏi: "Có muốn tớ chia cho cậu một ít không? Cậu chia một nửa cho Chu Từ Dẫn tớ sợ cậu ăn không đủ."
Thẩm Du dùng đũa đặt xương cánh gà lên nắp hộp cơm, cười nói: "Không cần đâu, thể chất tớ dễ bóe, ăn nhiều rất nhanh mập, cho nên phải khống chế chế độ ăn uống."
Chu Từ Dẫn ở một bên nhìn cánh gà trong hộp cơm của cô, trêu chọc nói: "Khống chế chỗ nào?"
Thẩm Du trừng mắt nhìn anh một cái, không phục nói: "Tớ hiện tại ăn ít hơn so với trước kia nhiều."
Hai người bọn họ tương tác làm cho Dư Tiêu Tiêu cười khẽ hai tiếng, không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau.
Nhìn Chu Từ Dẫn ở bên cạnh ăn xong không có việc gì làm, Thẩm Du chỉ vào một hướng cho anh: "Cậu đi ngủ đi, phòng bên trái cuối hành lang, tớ dọn cho cậu rồi."
Chu Từ Dẫn không cự tuyệt, đứng dậy duỗi thắt lưng, vừa ngáp vừa đi về căn phòng đó: "Vậy tớ đi đây."
Sau mười phút, hai người còn lại cũng ăn xong.
Thẩm Du chỉ cho Dư Tiêu Tiêu một căn phòng khác, thấp giọng nói: "Cậu cũng đi ngủ đi, để tớ dọn là được rồi."
Dư Tiêu Tiêu gật gật đầu, nhưng lai đi ngang qua vị trí Thẩm Du chỉ, đi thẳng đến bên trong, mở phòng của Chu Từ Dẫn, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bị động tĩnh nhỏ này quấy nhiễu.

Vốn tưởng là Thẩm Du tiến vào, nhưng Chu Từ Dẫn lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nhấc mí mắt lên, phát hiện là Dư Tiêu Tiêu, độ cong bên môi chậm rãi thu hồi.
"Cậu có việc gì?"
Dư Tiêu Tiêu híp mắt cười: "Nhìn xem phòng cậu ở trông như thế nào."
"Nhìn xong chưa?" Chu Từ Dẫn một lần nữa khép mắt lại, sự nhẫn nại cực kỳ kém, bày ra tư thái muốn tiễn khách, "Tớ muốn ngủ."

"Này, sao cậu lại có thái độ như vậy, nói chuyện đi." Dư Tiêu Tiêu cười hai tiếng, đi tới ghế dựa trước bàn ngồi xuống, nâng mặt hỏi, "Đúng rồi, cậu đã từng vào phòng Thẩm Du chưa? Tớ vừa hỏi cậu ấy xem có thể ngủ trưa với cậu ấy không, nhưng cậu ấy nói rằng cậu ấy không thích bất cứ aii vào phòng cậu ấy."
Chu Từ Dẫn không để ý tới cô, xoay người, chôn mình vào trong chăn.
Giống như là bị phản ứng của anh kích thích, lửa giận chồng chất cả một buổi sáng đã đem lý trí của cô phá hủy toàn bộ, Dư Tiêu Tiêu hất tóc về phía sau, cô đến gần bên tai Chu Từ Dẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lãnh đạm.
"Cậu biết Đường Chiêu Văn không?"
"..."
"Thẩm Du hình như thích cậu ấy." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện gì đó không quan trọng, "Trước kia quấn lấy Đường Chiêu Văn, quấn đến mức khiến người ta ghê tởm.

Bây giừo đổi thành người khác rồi, ngược lại lại thành công dễ dàng."
Bầu không khí trong phòng đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Từ Dẫn kéo chăn xuống, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt đen như mực, cười như không cười nói: "Mau đi ra ngoài, trước khi tôi không nói chuyện đàng hoàng với cậu nữa."
"Trước kia cũng không thấy cậu có quan hệ tốt nào cũng con gái nha." Dư Tiêu Tiêu không nghe anh, vẫn cười như cũ, nhưng thần sắc lại cực kỳ cứng ngắc, "Thẩm Du không xinh đẹp, hơn nữa lại mập như vậy.

Chỉ có gia đình là rất giàu có.

Cậu thích như vậy sao?"
Ngay sau đó, Chu Từ Dẫn mím môi, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, đứng dậy, dùng sức túm lấy cô đi về phía cửa phòng.

Sức lực rất mạnh, để lại vết hằn đỏ trên cổ tay cô.
Dư Tiêu Tiêu đau đớn tránh ra, lập tức hô lên: "Cậu có bệnh à!"
Chu Từ Dẫn ngược lại rất tùy ý buông tay cô ra, đặt lại chỗ cũ.

Ánh sáng chiếu vào mặt anh, mái tóc mảnh để lại cái bóng mờ nhạt.


Trên mặt anh không mang theo bất kỳ biểu tình gì, mặt mày mang theo sát khí dày đặc, cơ bắp trên mặt như cứng đờ, kiềm nén tính tình.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, trào phúng nói: "Ai cho cậu cả người đều có bệnh xấu xa như thế?"
"..."
Dư Tiêu Tiêu nhếch nhác cúi thấp đầu.
Chu Từ Dẫn tựa hồ không cần câu trả lời của cô, đứng thẳng dậy, nâng cằm về phía chiếc gương bên cạnh: "Tự mình soi gương xem rốt cuộc ai khó coi hơn ai đi."
Dư Tiêu Tiêu không nhúc nhích, mái tóc xõa xuống che đi cảm xúc của cô.
Chu Từ Dẫn trở lại giường, lấy ra hai tờ khăn giấy ở bên cạnh tủ đầu giường, cúi đầu lau tay, tâm tình hoàn toàn không bởi vậy mà thả lỏng, lời nói khi mở miệng lại là một câu không liên quan gì.
"Nếu như cậu đối với Thẩm Du chỉ có một phần tốt, lấy tính cách của cậu ấy mà nói, cậu ấy sẽ báo đáp lại cậu mười phần." Nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, tiếng cười trào phúng của Chu Từ Dẫn bất ngờ hạ thấp, "Nếu như cậu thật sự đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ không đối xử với cậu như bây giờ."
Giọng nói của anh tràn đầy sự trào phúng, lạnh lùng đến cực điểm: "Ngay cả người chậm chạp như cậu ấy cũng có thể nhận ra là cậu không tốt ---"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Du từ bên ngoài mở cửa ra.

Tựa hồ không nghĩ tới bên trong sẽ có hai người, vẻ mặt của cô sửng sốt, đứng tại chỗ, ngây ngốc không nói nên lời.
Cả ba đều không nói gì.
Vài phút sau, Thẩm Du hồi phục tinh thần, nhỏ giọng hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Sau khi nhìn thấy Thẩm Du, Chu Từ Dẫn thu liễm sát khí quanh người, hít sâu một hơi.

Anh không trả lời cô, giọng điệu hoàn toàn không nể mặt Dư Tiêu Tiêu: "Ngày mai đừng để cậu ấy tới nữa."
Câu trần thuật, không phải xin ý kiến.
Chú ý tới đôi môi mím chặt của anh, hàm dưới bạnh ra, biểu tình cứng ngắc không nhiệt độ.

Thẩm Du há miệng, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy..".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận