Thanh Thanh Dẫn Nhĩ


"..."
Lại là vì nhanh miệng mà chịu thiệt, hơn nữa lần này lại còn nói như thế, làm Thẩm Du rất khó xử.

Cô hắng giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra, cưỡng ép chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu ăn sáng chưa?"
Lần này đến lượt ánh mắt Chu Từ Dẫn trở nên có chút vi diệu, yết hầu của cậu lên xuống, kiên trì truy vấn.
"Cậu vừa hỏi tớ, quần che?"
Thẩm Du ngáp một cái, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, cô bỏ điện thoại di động vào túi, không để ý đến câu hỏi của anh: "Tớ vẫn chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn sáng đi."
Nói xong, còn chưa đợi Chu Từ Dẫn đáp lại, cô trực tiếp đi đến một quán thức ăn bên cạnh nhà ga.
Chu Từ Dẫn ý vị thâm trường nhìn bóng lưng cô, không bao lâu liền đuổi theo, kéo mũ trên áo cô, tới gần tai cô, kéo dài giọng nói: "Chờ tớ đã, Tiểu Du Du."
Thẩm Du ghét bỏ đẩy anh ra xa chút, hai tay đút vào trong túi áo, vẫn không để ý tới anh, trực tiếp đi vào quán.
Đang vào giờ cao điểm, trong quán chật kín người, hai người thật vất vả mới tìm được một chỗ trống trong góc, ngồi xuống.
Trong tiệm có một nhân viên phục vụ thoạt nhìn gần năm mươi tuổi vừa vặn bưng trà đi ngang qua, đặt hai ly lên bàn của họ, Thẩm Du cười chào hỏi ông ấy, hiển nhiên là thường xuyên tới nơi này ăn.
Sau khi uống một hớp trà, thấy Chu Từ Dẫn không có phản ứng, Thẩm Du liền đưa thực đơn trên bàn cho anh, hỏi: "Xem xem cậu muốn ăn gì?"
Nghe thấy lời này, trong mắt Chu Từ Dẫn hiện lên một tia trêu chọc, đầu trâu không quay về phía miệng ngựa* nói: "Muốn tớ nói cho cậu biết câu trả lời của câu cậu vừa hỏi không?"
*Đầu trâu không quay về phía miệng ngựa - 牛头不对马嘴: Gần giống như câu ông nói gà bà nói vịt ở Việt Nam mình á.
Lần này Thẩm Du không thể giả vờ như không nghe thấy được nữa, bộ dạng cô không chịu nổi, nhíu mũi, thẹn quá hóa giận nói: "Bây giờ tớ chỉ mong cậu có thể câm miệng lại."
Lông mi Chu Từ Dẫn vừa dày vừa dài, mắt mở to, hai con ngươi cực kỳ rõ ràng.

Anh chớp mắt với một khuôn mặt vô tội.
"Tớ chỉ hỏi cậu có muốn tớ nói cho cậu biết tớ muốn ăn gì không mà, sao cậu lại tức giận?"
"..."
Thẩm Du rầu rĩ trừng mắt nhìn Chu Từ Dẫn một cái, không muốn để ý tới anh nữa, gọi một phục vụ bên cạnh, "Xin chào, ở đây cho một bát hoành thánh."
Chu Từ Dẫn gãi gãi đầu, nhìn thực đơn mà không biết gọi món gì.

Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Du, anh kề sát vào cô, lấy lòng nói: "Tớ muốn ăn giống cậu."

Thẩm Du nhìn anh, không so đo với anh nữa, lại kêu một lần nữa: "Lấy ở đây thêm ba bát hoành thánh."
"..."
Chu Từ Dẫn giật giật khóe miệng, muốn phản bác lại gì đó.
Chú ý tới biểu tình của anh, vẻ mặt Thẩm Du dừng lại, nhếch môi cười, nghiêm túc giải thích: "Tớ không cố ý gọi nhiều, sức ăn của cậu thật sự phải ăn ba bát mới đủ."
Chu Từ Dẫn liếc mắt nhìn cô một cái, nhu thuận đáp một tiếng: "Ồ."
Có lẽ là nghe lầm, chú Vương phục vụ chỉ bưng ba bát hoành thánh.

Thẩm Du lặng lẽ đếm, thấp giọng nhắc nhở ông: "Chú Vương, chúng cháu gọi bốn bát, chú làm thiếu một bát."
"A, cô bé à.

Hai đứa cháu sao có thể ăn hết bốn bát." Giọng nói của chú Vương rất lớn, "Không phải mỗi lần cháu đến đây ngay cả một bát cũng ăn không hết sao?"
Bởi vì Thẩm Du thường đến quán này ăn, chú Vương cũng làm ở đây một thời gian dài rồi, đương nhiên nhớ rõ sức ăn của cô.
Thẩm Du gật gật đầu, chỉ chỉ Chu Từ Dẫn: "Đúng vậy, ba bát kia là của cậu ấy."
Chu Từ Dẫn không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.
"Ồ, ra là vậy!" Chú Vương hiểu ra, vi diệu nhìn Chu Từ Dẫn một cái, "Tiểu tử ngày nay ngày càng có sức ăn.

Được, tốt lắm."
Chu Từ Dẫn: "..."
Chờ Thẩm Du ăn xong, Chu Từ Dẫn còn một bát chưa động tới.

Cô ngẩn người tại chỗ, sau đó cảm thấy gần đến giờ rồi, muốn đứng lên đi tính tiền trước.
Nhận thấy ý đồ của cô, Chu Từ Dẫn ngẩng đầu, không vui nói: "Ngồi xuống, lát nữa tớ trả tiền."
Hai người vì thế mà tranh cãi một phen.
Thẩm Du chủ yếu là cảm thấy, cô là người mời Chu Từ Dẫn đến nhà, cho nên chuyện cô mời khách là lẽ hiển nhiên.

Mà Chu Từ dẫn lại cảm thấy mình thân là con trai, sao có thể để cho con gái tiêu tiền.

Logic của anh làm cho Thẩm Du có chút bất mãn, cô nhẫn nại giảng đạo lý với anh: "Cậu có thể nói đạo lý hay không? Bạn bè thì phân biệt nam nữ cái gì? Hơn nữa thời buổi bây giờ đã hướng đến chủ nghĩa nam nữ bình đẳng, cậu đừng có gia trưởng như vậy."
Giải quyết xong bát hoành thánh cuối cùng, Chu Từ Dẫn lấy khăn giấy lau miệng, bất đắc dĩ nói: "Tớ muốn đi trả tiền thì tớ gia trưởng hả?"
"Tớ đâu phải có ý này." Thẩm Du nhớ tới chuyện lúc trước, thuận miệng nói, "Trước kia lúc tớ và Đường Chiêu Văn đi ăn, cậu ấy sẽ không đòi trả tiền giống cậu.."
Giọng nói của Chu Từ Dẫn trầm xuống: "Vậy sao."
"Tớ cảm thấy như vậy rất tốt nha." Thẩm Du nói, "Cho dù là tớ không không thể để cậu một mình.."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Du đã nhạy cảm cảm giác được bầu không khí xung quanh như lạnh xuống.

Cô nghiêng đầu, chú ý tới sắc mặt âm trầm của Chu Từ Dẫn, nhất thời im lặng.
Sau chốc lát, Chu Từ Dẫn nở nụ cười tự giễu, mặt mày vốn đang bất đắc dĩ cùng dung túng trở nên sắc bén, ánh mắt lạnh như băng như chưa bao giờ quen biết cô.
Giọng nói của anh đè rất rất thấp, tựa như đang nỉ non với người yêu của mình.

Nhưng lời anh nói ra lại giống như một lưỡi dao, hung hăng đâm vào tim Thẩm Du.
"Cậu và Đường Chiêu Văn trước kia." Chu Từ Dẫn cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói, "So sánh tớ với cậu ta làm gì?"
Cổ họng Thẩm Du như bị bóp nghẹn, một câu cũng không nói nên lời, hốc mắt cũng không khống chế được mà đỏ lên.

Cô bị phản ứng của anh làm cho sợ hãi không biết phải làm sao, nặn ngón tay, nhỏ giọng giải thích: "Tớ không phải.."
Chu Từ Dẫn cắt ngang lời cô, ngữ khí bốc hỏa: "Cậu ta tốt như vậy thì cậu đi tìm cậu ta đi."
"..."
Một khoảnh khắc im lặng.
Chu Từ Dẫn cảm thấy bộ dạng này của mình thất thố, anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra.

Vẻ sắc bén vừa rồi đã không còn, ánh mắt anh trở nên không chút gợn sóng.
Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Cậu muốn trả thì trả đi, tớ ra ngoài đợi cậu."
Nói xong anh liền đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Chu Từ Dẫn, Thẩm Du ngay cả thời gian ngây người cũng không có.


Cô dùng sức lau mắt, lấy ba mươi tệ từ trong túi ra, đặt tiền lên bàn rồi lập tức đuổi theo.
Chu Từ Dẫn cũng không đi xa, giờ phút này đang đứng ở cửa.
Quần jean màu xanh trắng, ngũ quan tuấn tú, dáng người cao lớn mà gầy gò, giống như chàng thiếu niên lãng tử bước ra từ trong tiểu thuyết.
Giờ khắc này, anh lại mang theo lệ khí quanh người, không còn sống động như bình thường, tràn ngập sức hấp dẫn.
Cũng làm cho Thẩm Du lần đầu tiên có ý niệm không dám tiếp cận anh.
Giờ khắc này cô mới hiểu được, Chu Từ Dẫn là người như vậy, có muốn làm bạn bè với bạn hay không, chỉ cần nhìn xem anh có nguyện ý hay không.
Anh có khả năng chỉ dùng một thời gian ngắn để xâm nhập vào trái tim bạn, chiếm nó cho riêng mình; Cũng có khả năng trong nháy mắt dựng nên một bức tường vô hình, đem bạn ngăn cách bên ngoài.
Thẩm Du đi tới đứng trước mặt anh, nhìn mặt anh, thật cẩn thận mở miệng: "Chu Từ Dẫn, cậu tức giận sao?"
Sự yếu thế của cô tựa hồ như một chút tác dụng cũng không có, mặt Chu Từ Dẫn không chút thay đổi dời mắt, nhìn về phía khác, không trả lời.
Phản ứng như vậy làm cho Thẩm Du giống như bị người ta đánh cho một gậy, cô dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay làm đau cô, một lần nữa lấy dũng khí nói: "Cậu có thể không giận tớ không.."
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn cúi đầu nhìn cô, biểu tình khó đoán, mơ hồ có thể nhìn thấy lửa giận đè nén trong mắt anh.
Vẻ mặt cô rụt rè, ngữ khí hèn mọn đến cực điểm, khẩn cầu nói: "Cậu đừng tức giận, không thì.."
Thẩm Du dừng một chút, cố nén nghẹn ngào, cúi đầu tránh tầm mắt Chu Từ Dẫn, giả vờ vuốt tóc, nhưng trên thực tế lại lấy lòng bàn tay cọ nước mắt: "Không thì, tớ không dám nói chuyện với cậu.."
Mặt mày Chu Từ Dẫn buông lỏng, hỏa khí trong nháy mắt tản đi hơn nửa.

Anh đưa tay ra, định làm cô ngẩng đầu lên.
Còn chưa chạm vào cô, một giọt nước mắt vừa vặn rơi trên ngón tay anh.

Chu Từ Dẫn ngẩn người, chút tức giận trong lòng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Chu Từ Dẫn bị bất ngờ không kịp đề phòng gãi gãi đầu, cứng rắn nói: "Đừng khóc, tớ không giận nữa."
Thẩm Du thuận theo "ừ" một tiếng, mím chặt môi, dùng tay kia không ngừng dụi mắt, cho đến khi lau khô nước mắt mới dừng lại.
Chu Từ Dẫn nhìn hành động của cô, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Anh nhìn xung quanh, rồi nhìn vào khu biệt thự gần nhất quanh đây, hỏi cô: "Nhà cậu có phải ở đó không?"
Thẩm Du gật gật đầu, lại sợ anh cảm thấy cô đang trả lời cho có lệ, liền mang theo giọng mũi mà bổ sung một câu: "Chính là ở đó."
Sau khi nghe được câu trả lời của cô, Chu Từ Dẫn kéo cổ tay cô đi qua.
Thẩm Du đi theo phía sau anh, bước đi theo sát, không nói một câu, rất yên tĩnh, thoạt nhìn rất nghe lời.
Khoảng thời gian này, người đi dạo trong tiểu khu rất ít, ngẫu nhiên có mấy người chạy bộ buổi sáng chạy qua bên cạnh họ, còn lại chỉ có hai người ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này, có thể nghe được tiếng bước chân rất rõ ràng.
Rốt cuộc, Chu Từ Dẫn thiếu kiên nhẫn, anh dừng bước, xoay người nhìn về phía Thẩm Du, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô: "Cậu đang sợ cái gì vậy? Tớ có lại tức giận thì tớ làm gì được cậu chứ."

"..."
"Chẳng lẽ tớ có thể động thủ đánh cậu?"
Nước mắt Thẩm Du lại chảy xuống, lần này ngay cả tiếng khóc cũng nhịn không được nữa, bắt đầu khóc thút thít.
Chu Từ Dẫn bị tiếng khóc của cô quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn, đáy lòng buồn bực.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô, chủ động thừa nhận sai lầm, có chút chật vật: "Đừng khóc nữa, tính tình tớ hơi lớn.."
Vốn cảm thấy nước mắt mình vẫn có thể nhịn được, nhưng vừa nghe thấy tiếng dỗ dành gần như mềm nhũn của anh, Thẩm Du lại cảm thấy mình hình như cái gì cũng không nhịn được nữa.
Anh lạnh mặt một chút không nhịn được; Anh không phản ứng lại cô không nhịn được; Anh đối xử với cô như người lạ không nhịn được; Anh tức giận với cô không nhịn được; Anh dỗ dành cô..

cũng không nhịn được luôn.
Cô chỉ muốn rơi nước mắt, giống như một đứa trẻ sụp đổ vì bị lạc đường.
Chu Từ Dẫn có chút bó tay.
Cảm tính hơn lý trí, còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo Thẩm Du vào trong ngực, vươn bàn tay còn lại che ở sau gáy Thẩm Du.

Dùng sức để khuôn mặt cô chôn vào ngực mình.
Cô vẫn là một cô gái có nội tâm yếu ớt nhạy cảm đến nổi không chịu nổi một kích nào.
Hốc mắt Chu Từ Dẫn cũng chậm rãi đỏ lên, anh xoa xoa đầu Thẩm Du, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc."
Thật sự..

đừng khóc nữa.
Cô khóc đến nỗi anh muốn quay lại quá khứ, hung hăng đánh "anh" đang tức giận với Thẩm Du một trận.

Nếu như lúc đó anh có thể biết trước, nhất thời nhanh miệng sẽ làm cho cô khổ sở như vậy, vậy anh tuyệt đối sẽ không nói những lời kia ra miệng.
Nhớ tới lần bọn họ gặp nhau ở tầng thượng, nhìn Thẩm Du khóc đến tê tâm liệt phế, anh chỉ có một loại cảm giác chột dạ vì đã làm cô khóc.
Khi đó Chu Từ Dẫn còn không biết.
Tương lai sẽ có một ngày, anh sẽ bởi vì nước mắt của Thẩm Du mà khó chịu như có hàng trăm móng vuốt đâm vào tim mình, khó chịu đến mức..

hốc mắt anh đỏ lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui