Bà chủ ở bên cạnh khẽ cười thành tiếng, chắc là cảm thấy cặp đôi này thực sự rất thú vị, nháy mắt với Trì Nhứ nói: “Gương đồng của ta không thành tinh được đâu, công tử đừng có vu oan cho nó.”
Mặt Trì Nhứ hơi nóng lên, không nói tiếng nào bước nhanh tới trước gương đồng đặt trên sàn nhà, quan sát bản thân từ trên xuống dưới một lượt.
Trước kia còn ở Thiên đình, Nguyệt lão từng nói nhỏ bên tai nàng, nói tiểu cô nương còn trẻ sao mà cứ thích mặc trang phục màu trắng, xanh nhạt đơn giản, bản thân nàng cũng không biết cách ăn mặc.
Phải biết, ngay cả vị Thái Bạch Kim Tinh đã có tuổi rồi mà thỉnh thoảng cũng mặc trang phục ánh vàng lóng lánh, còn muốn đánh cả ký phấn trang điểm lên mặt.
Trì Nhứ thường làm ngơ với lời cằn nhằn của Nguyệt lão, chỉ nói nàng không quen với quần áo trang sức cầu kỳ sặc sỡ quá.
Nhưng hôm nay nàng đã thử một phong cách khác với thường ngày, đúng thật là không tệ.
Tua rua bên hông cũng không gây khó chịu, Trì Nhứ quay sang bà chủ nói: "Bao nhiêu tiền?"
Hầu hết các thoại bản dân gian đều nói tiên nữ hạ phàm không biết mua đồ phải trả tiền.
Thực ra chuyện này rất vô nghĩa, bởi vì tất cả các vị thần tiên trên Thiên đình cũng phải mua bán, tiền của họ chính là pháp lực, cũng giống khái niệm vàng bạc của Phàm giới.
Bà chủ cười khanh khách nói: "Không lấy tiền nữa, vị công tử này đã trả tiền rồi."
Lê Liễu Phong đứng dậy, cực kỳ phong độ cười với nàng.
Trì Nhứ kiên quyết nói: "Cái này không được, bắt người tay ngắn, lương tâm ta sẽ đau đấy."
Lê Liễu Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "A Nhứ, hình như ta quên hỏi nàng một chuyện rồi."
Trì Nhứ nghi ngờ: "Chuyện gì vậy?"
"Hôm qua chúng ta chơi đánh bạc, đã là đánh bạc thì phải có thắng thua, có thưởng phạt đúng không?"
Trì Nhứ gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy chúng ta đi thôi." Lê Liễu Phong gật đầu với bà chủ, sau đó bước ra ngoài.
Trì Nhứ đành phải đuổi theo, bối rối nói: "Cho nên? Chuyện gì vậy?"
Lê Liễu Phong nói: "Nghe lời."
Trì Hựu: "..."
Cái này mà là phạt à? Rõ ràng là thưởng thì đúng hơn!
Nàng ủ rũ nói: "Lê Liễu Phong, ngươi cảm thấy ta ngốc lắm đúng không?"
Lê Liễu Phong dừng bước: "A Nhứ."
Trì Nhứ “ừ” một tiếng.
"Ta trả tiền, nàng không vui sao?"
Cũng không thể nói là không vui...!Trì Nhứ khẽ cau mày, suy nghĩ nên biểu đạt cách nghĩ của mình thế nào cho thỏa đáng.
Lê Liễu Phong hiếm khi không đợi nàng trả lời, tiếp tục nói: “Nhưng ta lại rất vui, đây là sự khác biệt giữa kẻ thắng và người thua, cho nên mới lấy nó làm tiền đặt cược, nàng không cần để trong lòng."
Điều này hoàn toàn là miễn cưỡng vặn vẹo logic, già mồm át lẽ phải, nhưng Trì Nhứ biết, Lê Liễu Phong đã quyết tâm trả tiền, có nói thêm nữa e là cũng sẽ không có kết quả, chi bằng nghĩ xem lát nữa sẽ vơ vét món gì đó để hồi báo hắn.
Hay là đến chỗ Thái Thượng lão quân xin một viên tiên đan kéo dài tuổi thọ nhỉ?
Hay là...!
Đang lúc miên man suy nghĩ thì bỗng có một hán tử cao lớn chạy xồng xộc đến trước mặt nàng, Trì Nhứ không kịp phản ứng, Lê Liễu Phong lập tức kéo nàng, nghiêng người chắn ngang, sượt qua vai hán tử kia.
“Đi đường không có mắt à!” Hán tử kia tức giận mắng một câu rồi xoay người rời đi, nhưng cổ tay lại bị người bắt lấy kéo lại.
Hán tử cúi đầu nhìn, thấy bàn tay đang đang níu tay mình trắng nõn, mảnh khảnh, là của một nữ hài.
Hắn không thèm để vào mắt, giãy mạnh cổ tay ra, nhưng không ngờ bàn tay tưởng chừng như mềm mại kia lại chứa đầy sức lực, hắn không thể giãy ra được.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, hung hăng trừng mắt nhìn nữ hài trước mặt: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Trì Nhứ đưa mắt nhìn hắn: "Hà bao."
Hán tử kia kinh ngạc không thôi, sau đó nói ngay: "Hà bao cái gì chứ? Ăn nói lung tung!"
Đồng thời ngầm cố sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của nàng, nhưng nữ hài kia như thể đã đoán trước, lập tức tăng thêm sức lực trên tay, hán tử không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
Đúng là tà môn mà!
Dạo này cao thủ võ lâm nhiều lắm à, sao hắn ra ngoài móc một cái túi thôi cũng có thể đụng phải thế?
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, huống chi hắn cũng không được coi là người tốt.
Hán tử lập tức kêu "ai da" cầu xin tha thứ, rồi lấy một cái hà bao trong ngực áo ra, run rẩy đưa đến trước mặt Trì Nhứ: "Đây đây đây là hà bao của vị công tử kia...!Tiểu nhân có mắt như mù, xin cô nãi nãi tha mạng!"
Sau đó rơm rớm nước mắt, minh họa một cách sinh động cái gì gọi là "Nam tử hán, đại trượng phu, có thể tiến có thể lui".
Trì Nhứ cầm lấy hà bao, đưa cho Lê Liễu Phong, nói với hán tử kia: "Có phải ngươi trộm tiền đúng không?"
Hán tử bày ra vẻ mặt đau khổ, cảm thấy cổ tay mình sắp gãy lìa: "Ôi cha nữ anh hùng, sao ta làm kịp chứ..."
Lê Liễu Phong gật gật đầu với Trì Nhứ, lúc này Trì Nhứ mới buông tay ra, cảnh cáo nói: "Lần sau không được làm vậy nữa, ta mà nhìn thấy, ta sẽ bẻ tay ngươi giao cho quan phủ đấy."
Hán tử kia gật đầu như giã tỏi rồi bỏ chạy như bay.
Trì Nhứ vỗ vỗ tay xoay người lại, thấy ngay Lê Liễu Phong hơi chắp tay với mình, nghiêm túc nói: "Đa tạ cô nương đã ra tay giúp đỡ."
Trì Nhứ giả bộ nói: "Lê công tử không cần khách sáo, chỉ là một cái nhấc tay thôi."
Mặt mày nàng hơi đắc ý, cả người đầy khí thế, thật giống một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.
"Đúng rồi, Lê Liễu Phong, trên hà bao của ngươi thêu cái gì thế?" Trì Nhứ hỏi.
Mới vừa rồi nhận lấy hà bao nên nàng cũng nhìn thấy, cái hà bao bằng da kia được chế tác tinh xảo, nền màu nâu nhạt, mặt ngoài còn thêu hoa văn hình cành cây bằng chỉ màu xanh đen, trên cành cây thêu một vài chấm hoa, trông có chút lông tơ.
Đi dạo cả một quãng đường như vậy, Trì Nhứ đã thấy hà bao thêu uyên ương, ngũ độc, trăm hoa nhưng chưa từng thấy một cái hà bao nào thêu cành cây.
Lê Liễu Phong đưa hà bao cho nàng xem: "Nàng nhìn thử xem, nó giống cái gì?"
Có cành cây thật dài...!
Trì Nhứ nhanh chóng hiểu ra: "Cây liễu, cành liễu, ta biết rồi, là tên của ngươi."
Nhìn kỹ thì hình dạng của cành cây này bay lượn tùy ý, chẳng phải đã nói lên là có gió sao? Kết hợp lại là thành hai chữ “Liễu Phong”, đúng thật là rất ý nhị.
Lê Liễu Phong nói: "Ừ, là liễu đó."
Có điều không phải là Liễu Phong, mà là tơ liễu (*).
(*) Chữ Nhứ trong tên nữ chính có nghĩa là tơ liễu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...