Thanh Sơn


Trước lúc Tưởng Ngọc Trạch kết thúc kì thực tập, bỗng gặp được Trương Bác Bình đến công ty, gã tóc hoa râm mặt mày hồng hào, trông càng phúc hậu.

Lúc đó Tưởng Ngọc Trạch đang giúp đồng sự lấy hộ chuyển phát nhanh ở đại sảnh, ngẩng đầu liền thấy vị Nhâm lão bản này, hai người đối mặt nhìn nhau, Trương Bác Bình nở nụ cười trước tiên: "Tôi nói a, thì ra cậu đã leo lên Từ tổng.

" Lời nói không thể bảo là không khó nghe.

Tưởng Ngọc Trạch hai gò má căng lại, trên mặt vẫn nở nụ cười, nói: "Trương tổng lâu rồi không gặp, ngài cứ tự nhiên, tôi có việc đi trước.

"
Như là hẹn trước, Từ Thanh Sơn từ thang máy bước ra, Tưởng Ngọc Trạch lúng túng, ba người liền có cuộc gặp mặt lần thứ hai, Trương Bác Bình nghênh đón nói: "Ai nha Từ tổng, gặp mặt ngài một lần thật khó.

"
Từ Thanh Sơn cười cười: "Trương tổng cũng vậy.


"
Trương Bác Bình nói: "Tôi còn đang nói sao đứa nhỏ tiểu Trương vội vàng muốn từ chức, thì ra đến chỗ Từ tổng thăng chức.

"
Từ Thanh Sơn thuận mắt nhìn Tưởng Ngọc Trạch đứng bên cạnh, như là mới nhận ra hắn, bỗng nhiên a một tiếng tỉnh ngộ nói: "Tôi còn đang cảm thấy người này sao thấy quen quen, thì ra là hắn.

" Còn nói, "Tiểu Tương là thực tập sinh đi?"
Tưởng Ngọc Trạch đáp một tiếng phải
Trí nhớ Từ Thanh Sơn liền tốt lên, lặp lại một lần: "Tôi nói mà, sao lại cảm thấy quen quen.

"
Trương Bác Bình nói: "Xem ra tiểu Tương nhớ ngài đây, lúc trước không nói hai lời liền từ chức, ngài chăm sóc cháu trai tôi rất tốt đấy.


"
Mặt Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ hồng lên, đáy lòng xấu xa mơ hồ bị bày ra trước mặt mọi người.

Từ Thanh Sơn lộ ra nụ cười gió xuân cười, nói: "Hiện tại người trẻ tuổi ý thức cao, có quyết định của mình cũng bình thường, ngài làm chú cũng nên vui mừng.

"
"Con trai lớn rồi quản không nổi nữa(*).

" Trương Bác Bình mặt không đỏ tim không đập mà nói một câu như vậy, lại liếc Tưởng Ngọc Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, nói: "Thế nào? Buổi tối Từ tổng có bận không? Cùng tôi và thằng cháu lớn này, chúng ta ba người cùng đi ăn ôn lại chuyện cũ?"
Từ Thanh Sơn liếc về phía Tưởng Ngọc Trạch, sắc mặt Tưởng Ngọc Trạch đã khôi phục bình thường, cũng nhìn về phía anh, chạm đến ánh mắt của anh liền dời đi, anh hơi suy nghĩ, nghĩ cũng kéo dài đủ lâu, khóe miệng cong lên nở nụ cười nói: "Kia vừa vặn, liền cọ cơm Trương tổng một bữa.

"
Trương Bác Bình cười ha ha, đi tới vỗ vỗ lưng Tưởng Ngọc Trạch, cũng không hỏi buổi tối hắn có chuyện gì không, chỉ nói: "Đừng nói một bữa, chính là một ngày ba bữa, chỉ cần Từ tổng muốn, lão Trương tôi sẽ tự mình xuống bếp hầu hạ ngài thư thản!"
- ---
(*) câu này mình không hiểu gì cả, nguyên văn đây "儿大不由叔。".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui