Hầu hết các cửa hàng gần trường Đại học là những nơi có giá cả phải chăng, mà Tưởng Ngọc Ân vẫn còn cảm thán bên tai Tưởng Ngọc Trạch: "Thật là đắt, anh, không cần mua, em không cần, anh sắp tốt nghiệp rồi, em dùng lại đồ cũ của anh là được rồi."
Tưởng Ngọc Trạch cầm trong tay chậu rửa mặt, trong chậu chứa dầu gội đầu và sữa tắm, lườm cậu một cái, nói: "Ngậm miệng lại." Còn nói, "Nói tiếng phổ thông."
Hai anh em thi chung một thành phố, nhưng không cùng trường, từ nay về sau, phí sinh hoạt của Tưởng Ngọc Ân đều tính trên vai Tưởng Ngọc Trạch.
"Đây là thẻ trường, đã nạp cho mày 500 tệ, này là ngân hàng thẻ, bên trong có ba ngàn, mày cầm lấy dùng, không đủ nói với tao."
"Không cần đâu anh." Tưởng Ngọc Ân nhận thẻ trường, lại không nhận thẻ ngân hàng."Phí sinh hoạt của em không cần anh đưa, về sau chính tự em kiếm được, hơn nữa đây cũng quá nhiều rồi."
"Cho mày thì mày cầm đi, mày tự kiếm được là một chuyện, tao cho mày là chuyện khác." Tưởng Ngọc Trạch đem thẻ cùng chậu rửa mặt bỏ để lên bàn kí túc xá Tưởng Ngọc Ân, tìm được cái khan bẩn ở góc ban công, nhúng trong nước hai lần vắt ráo lau giường cho cậu."Ba ngàn ở chỗ này chả làm được cái gì cả, sống một thời gian mày sẽ hiểu thôi, cùng bạn học ra ngoài chơi đừng có mà đứng ngốc hề hề như quả dưa." Hắn không cho Tưởng Ngọc Ân nói tiếng địa phương, mà mình lại nói.
"Anh không chọc em chứ? Ba ngàn mà còn ít?" Cậu cầm lấy thẻ ngân hang quan sát trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy, còn nói, "Trước khi đi ba có cho em 200 tệ."
Tưởng Ngọc Trạch nhìn cậu không nói, từ trên giường xuống nói:" Cho mày thì là của mày".
Truyện Khác
Tưởng Ngọc Ân lo lắng đi theo, vừa nói: "Ba còn nói gien sinh viên của mẹ tốt, nhà chúng ta nuôi ra hai sinh viên đại học lận."
"Không biết nói chuyện liền ngậm cái miệng chó mày lại."
Tưởng Ngọc Ân dò xét nhìn sắc mặt của hắn, không dám lên tiếng nữa.
- ----
Tưởng Ngọc Trạch nộp CV vào công ty Từ Thanh Sơn, không thể nói rõ được cảm tình của hắn lúc này, vị lão đại được người người ngưỡng mộ này ăn chung với hắn một bữa cơm liền mơ ước cái mông của hắn.
Duyên phận giữa Tưởng Ngọc Trạch và Từ Thanh Sơn đại khái chỉ có kia một bữa cơm kia, kể từ khi bắt đầu đi làm được một quãng thời gian cũng không ngắn, hắn cũng không gặp lại anh.
Sau đó rốt cục vẫn gặp mặt được, Từ Thanh Sơn bị chen chúc ở trong đám người, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa, mà hắn thì lại đứng cách xa đám người đó, lúc đó liền nghĩ đến câu nói kia của Trương Bác Bình —— "Có thể kéo mối quan hệ với anh ta chính là phúc phận của cậu."
Từ Thanh Sơn mới vừa ở châu Phi giành được một công trình lớn, bởi vậy đã lâu không tới công ty, sau đó mở cuộc họp với ban lãnh đạo công ty thảo luận hạng mục kia, Tưởng Ngọc Trạch cũng tiến vào phòng hội nghị, hắn là người bưng trà đưa nước.
Từ Thanh Sơn nhìn qua gương mặt mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy Tưởng Ngọc Trạch liền dừng một chút, hiển nhiên còn có ấn tượng, có điều cũng chỉ dừng một chút, cũng không nói chuyện với hắn, lập tức liền vùi đầu vào công việc.
Tưởng Ngọc Trạch từ phòng họp đi ra, nghĩ đến cuộc sống bần cùng, thiếu thốn lúc trước, lại nghĩ đến cuộc sống sau này, nghĩ đến mục tiêu xa xôi, nơi mà cách xa vạn dặm không nhìn thấy...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...