Khi Vu Tang và Quân Ly chạy tới Thanh Y giáo, bên trong đang giao đấu kịch liệt. Phía ngoài không có ai canh gác, hai người như đi vào chỗ không người ra tới tận hậu đường, Vu Tang thoáng đánh giá cục diện trong nội viện, quay qua nhìn Quân Ly cười nói: “Không sao rồi, may mà tới kịp.”
Quân Ly cũng không có tâm tình để cười, hắn nhìn bốn phía không phát hiện ra thân ảnh của Nguyễn Lương Ngọc và Vũ Văn Tuấn, bèn nói với Vu Tang: “Vào bên trong đi.”
Hai người dùng tất cả mọi phương cách một đường tiến vào sảnh đường rộng rãi, toàn bộ cửa nẻo đã bị đánh sập, ván cửa rơi trên mặt đất bị người ta giẫm đạp vỡ vụn. Lúc này trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó một đệ tử của Khuynh Vân môn bị đánh bay ra, nặng nề rơi ngay cạnh chân Vu Tang.
Vu Tang ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn: “Huynh đệ, có sao không?”
Người nọ phun ra một búng máu chỉ vào trong phòng, chỉ thấy bóng người vụt qua, một hán tử khôi ngô mặc áo khoác màu đen, mặt mũi đầy vẻ hung ác, trong tay cầm song chùy.
“Người này là một trong tứ đại hộ pháp dưới tay Vân Già Nguyệt.” Quân Ly nói với Vu Tang.
“Thì ra là thế, nhìn công phu cũng tốt đấy chứ, để ta đi đối phó với hắn.” Vừa dứt lời, Vu Tang nhoáng một cái rút ngân thương ra, không đợi Quân Ly ngăn cản đã phi thân phóng tới bên người hán tử kia.
Quân Ly cắn răng, nghĩ thầm người này vô luận điên khùng hay là bình thường đều thích cùng người ta tỷ thí, thật đúng là một tên si mê võ thuật. Đương nhiên Vu Tang võ công rất cao, Quân Ly cũng từng lĩnh giáo qua, nhưng tứ đại hộ pháp cũng không phải đèn cạn dầu. Quân Ly vừa thay hắn xem bố trí trận địa của quân địch, vừa điểm vài huyệt đạo của đệ tử kia để trị liệu sơ qua cho hắn.
Vu Tang điều khiển cây ngân thương phát ra tiếng gió đầy uy lực, bổ từ trên xuống sấm vang chớp giật, quét ngang mang theo sức mạnh ngàn cân. Hộ pháp tay vung song chùy mặc dù dũng mãnh nhưng đánh không lại trường thương, tận dụng triệt để sự linh hoạt, sau hơn mười hiệp, bị Vu Tang một đòn chí tử quét về phía sau lưng, nhất thời phun ra một búng máu. Vu Tang thừa thắng xông lên chọc mạnh đầu thương vào ngực hộ pháp, thuận thế quăng hắn ra hậu viện.
Vu Tang thu chiêu quay đầu lại hướng Quân Ly nháy mắt: “Thanh trừ một tên, còn lại ba, giải quyết xong rồi chúng ta sẽ xử đến Vân Già Nguyệt.”
Quân Ly trừng mắt liếc một cái, cảm thấy lúc này y đang thập phần đắc ý, cố nín cười đứng lên: “Bớt xàm ngôn đi, nhanh lên nào.”
Hai người đi vào bên trong, thì ra ra khỏi sảnh đường còn có một tiểu viện, nơi này thập phần tĩnh mịch, trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, che khuất cả con đường phía trước.
Vu Tang dùng cây thương vạch hoa cỏ mở đường, hai người đi trong chốc lát ẩn ẩn nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Đi nhanh ra khỏi sân nhỏ, trước mặt hiện ra một ngôi nhà thập phần bí mật. Ở trên mặt đất đệ tử của Khuynh Vân môn nằm la liệt, mà người duy nhất còn đứng được đang cùng hai gã hộ pháp khác so chiêu chính là đại đệ tử của Khuynh Vân môn, Đồng Bôi.
Đương nhiên Đồng Bôi cũng bị thương, có vẻ đã cố hết sức. Quân Ly nhanh chóng quét mắt quan sát cục diện, phát hiện ra Lăng Xông ở trong đám người trên mặt đất.
“Ta đi hỗ trợ, ngươi cứu người.” Vu Tang nói một câu, rồi xách thương xông trận.
Quân Ly bước nhanh qua nâng Lăng Xông dậy: “Lăng thiếu hiệp, ngươi còn tỉnh không?”
Lăng Xông đang thoi thóp, khuôn mặt vốn trắng nõn dính đầy máu, vết thương trên người nhiều vô số kể, quần áo rách nát hiển nhiên là bị roi quất, bất quá vì dính máu mà bết vào người, cho nên vẫn còn có thể che đậy thân thể.
Quân Ly thấy hắn hôn mê bất tỉnh, trước tiên uy dược trị thương cho hắn, miễn cưỡng có thể giành lại một hơi thở cuối này, rồi mới đi cứu những người khác.
Khi hắn trị liệu xong toàn bộ những người bị đả thương, Đồng Bôi và Vu Tang cùng hai gã hộ pháp đã phân ra cao thấp. Hai gã hộ pháp bị Vu Tang giết chết một, tên kia thể lực chống đỡ không nổi nên bị bắt.
Đồng Bôi thở hổn hển thu kiếm nhìn Vu Tang, ôm quyền nói: “Đa tạ đại hiệp tương trợ, xin hỏi cao danh quý tánh.”
Vu Tang cười: “Đại hiệp thì không dám nhận, ta đi cùng hắn.” Vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía Quân Ly, “Ngươi cứ gọi ta là Vu Tang được rồi.”
“Hảo, Vu huynh.”
Đồng Bôi đi đến bên cạnh Lăng Xông, cúi đầu tỉ mỉ quan sát tình trạng của hắn, thấy đã không còn gì đáng ngại mới thở ra nhẹ nhõm.
Quân Ly nhìn tứ phía hỏi: “Đồng thiếu hiệp, Vũ Văn đại ca bọn họ đâu rồi?”
Nhắc tới Vũ Văn Tuấn, trên mặt Đồng Bôi hiện lên một tia áy náy: “Việc này là lỗi của ta, lúc ấy ta vì cứu người mà nóng vội xông vào hậu viện, tạo thời cơ để Vân Già Nguyệt lợi dụng, khi ta cứu được sư đệ ra thì hắn đã dẫn người trốn ra khỏi vòng vây. Vũ Văn đại hiệp cùng Nguyễn đại hiệp bèn đuổi theo, còn chưa có quay trở lại.”
Quân Ly và Vu Tang liếc nhìn nhau.
“Ta đi tìm họ.” Quân Ly đứng dậy định đi.
“Ta cùng đi với ngươi.” Vu Tang cũng đứng lên theo.
Đồng Bôi liếc mắt nhìn Lăng Xông đang nằm trên mặt đất rồi lại chuyển hướng về phía hai người nói: “Ta cũng đi, mấy ngày trước ta đã khảo sát qua địa hình ở đây, có thể dẫn đường cho các ngươi.”
Quân Ly do dự chớp mắt một cái: “Nơi đây chiến sự chưa chấm dứt, hay là Đồng thiếu hiệp lưu lại nơi này canh giữ thì tốt hơn.”
Đồng Bôi lắc đầu: “Không, việc này là kế hoạch của ta, xảy ra sai lầm cũng phải do chính ta chịu trách nhiệm, không cần nhiều lời, nhanh đi thôi.”
Vu Tang và Quân Ly lại liếc nhau nhau, không nói lời nào bước nhanh để đuổi kịp hắn.
Ba người tiến vào một gian phòng nhỏ, gia cụ bên trong sắp đặt thập phần chỉnh tề, giống như vừa mới đây còn có người ở, trên mặt bàn đặt cạnh cửa sổ một chén thuốc màu đen vẫn đang còn ấm. Lúc này cửa sau của gian phòng rộng mở. Nhìn thấy một con đường nhỏ chạy thẳng về phía chân núi.
Sắc trời đã hửng sáng, ba người men theo đường nhỏ đi nhanh xuống. Đồng Bôi tay đặt trên chuôi kiếm, lom khom đi phía trước mở đường, đột nhiên hắn ngừng lại, lập tức thủ thế. Vu Tang và Quân Ly cũng dừng cước bộ.
Trước mặt là mấy lùm cây thấp lè tè, cách đó không xa có một sơn động nhỏ, phía trước có năm người đang đứng. Đi tới gần thì thấy phía bên này chính là Vũ Văn Tuấn và Nguyễn Lương Ngọc binh khí lăm lăm trong tay, còn đối diện là Vân Già Nguyệt cùng hai gã nam tử xa lạ. Quân Ly cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi dò xét sau lưng hắn, chỉ thấy một trong hai gã đó là hộ pháp mà ngày đó đã giao thủ qua, lúc này hắn đang dìu một nam tử dáng người cao gầy. Tên kia nhìn thập phần suy yếu, hai bên tóc mai bạc trắng còn đeo mặt nạ.
Vân Già Nguyệt mặc bạch y trong tay cầm Tử Sâm kiếm, tư thế đứng thẳng tựa như cây tùng, chỉ có điều trên tay áo trắng dính máu loang lổ, nhìn không còn có vẻ ngạo nghễ tự nhiên như trước.
Thấy ba người Quân Ly đi đến, Vân Già Nguyệt thản nhiên quét mắt liếc hắn, khẽ nói: “Xem ra độc của ngươi đã được giải.”
Quân Ly đi đến bên cạnh Nguyễn Lương Ngọc cho hắn một ánh mắt trấn an, quay qua Vân Già Nguyệt nói: “Quả thực là đã giải, khiến cho giáo chủ thất vọng rồi.”
Sắc mặt Vân Già Nguyệt tái xanh, trong mắt lộ ra một tia nham hiểm lại hung ác, ánh mắt quét qua lại hai lần trên mặt Quân Ly, hắn dùng lực hít một hơi.
“Vân giáo chủ, chuyện đã tới lúc này ta khuyên ngươi thúc thủ chịu trói là tốt nhất, chúng ta cũng nên tính sổ chứ.” Nguyễn Lương Ngọc cất cao giọng nói.
Đồng Bôi bấm ngón tay tính với hắn: “Nói thử xem, thương thế của anh em đệ tử trong Khuynh Vân môn, lại còn giam cầm sư đệ của ta, đừng tưởng rằng Khuynh Vân môn ta dễ bắt nạt nhé.”
Vu Tang nhìn sang hai bên, cũng tiến lên một bước mười phần khí thế nói: “Quân Ly và ngươi không cừu không oán, tại sao lại mưu hại hắn, ngươi nói đi, món nợ này chúng ta tính như thế nào a.”
Quân Ly thoáng nhìn y, trong lòng vừa động.
Vân Già Nguyệt quét mắt nhìn bọn họ, hừ lạnh sau đó chuyển sang cười lớn, mũi kiếm lần lượt chỉ vào từng người, hắn nói: “Được lắm, hôm nay bọn ngươi lại dám ở trước mặt của ta khua tay múa chân, chỉ là một đám ô hợp, cũng không tránh khỏi đắc ý quá sớm đi.”
Vũ Văn Tuấn đến cười lạnh cũng lười, ánh mắt chuyển qua một bên, giống như sợ nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu.
Vu Tang nãy giờ một mực lưu tâm quan sát chung quanh, thấy mọi người chỉ cùng Vân Già Nguyệt giằng co cũng không có ý định tiến lên, trong nội tâm tự hỏi không rõ bọn họ còn do dự điều gì. Y định trước tiên bắt sống Vân Già Nguyệt sau đó đánh gã cho sướng tay, nhưng hôm nay cừu địch ngay trước mắt, mọi người lại mắt to trừng mắt nhỏ, mà ngay cả Quân Ly cũng là một bộ dáng tỉnh táo thản nhiên. Vu Tang trong nội tâm có chút sốt ruột.
Lúc này Vân Già Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, tên hộ pháp đứng phía sau hắn xem ra hiểu ý, dìu nam tử kia lui vào sơn động.
Nguyễn Lương Ngọc đã sớm chú ý nhìn động tĩnh của bọn họ, ngay lập tức hét lớn: “Đứng lại!”
Người cũng phi thân lên, thân hình hắn rất nhanh, người bình thường không ngăn được, nhưng không chờ đến khi hai người bọn họ tiếp cận, phát giác trước mắt là một đạo tử quang, Vân Già Nguyệt tựa như ma quỷ vọt đến trước mặt hắn, Tử Sâm kiếm từ trên không chém xuống.
Nguyễn Lương Ngọc biết rõ trên thân kiếm có độc, không dám tới gần, chỉ đưa kiếm ra đỡ. Leng keng một tiếng, hai người lui ra sau vài bước. Nguyễn Lương Ngọc còn chưa đứng vững, phía sau lưng một luồng gió phóng ra sát bên tay của hắn.
Nguyên lai là một cây trường thương.
Trường thương lướt qua mọi người mang theo kình phong xuyên thẳng vào vách đá phía sau lưng hộ pháp. Tên kia bị kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh, nam tử mà hắn đang dìu thì nhất thời sửng sốt.
Mà lúc này, Vu Tang đã lướt qua Nguyễn Lương Ngọc nhảy tới trước mặt Vân Già Nguyệt. Vân Già Nguyệt không ngờ người này ra tay nhanh như vậy, cho là y đang muốn truy hai người sau lưng, liền đưa kiếm nghênh đón. Chính điều này lại hợp với ý đồ của Vu Tang, y vừa cầm trường kiếm vừa la lớn với mấy người bên cạnh: “Các ngươi đi bắt hai tên kia, người này để ta xử lý!”
Hắn vừa dứt lời Nguyễn Lương Ngọc liền đuổi theo, lập tức Vũ Văn Tuấn và Đồng Bôi cũng nắm chặt binh khí lâm trận.
Vân Già Nguyệt có chút nóng nảy, cố gắng ngăn cản mọi người, đối với người sau lưng quát to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đi mau!”
Hộ pháp vội vàng dìu người khập khiễng tiếp tục đi tới.
Đang lúc nói chuyện Vu Tang đã đạp một cước lên ngực Vân Già Nguyệt, Vân Già Nguyệt theo lực đạo của hắn lui ra sau vài bước. Một cước này nhìn có vẻ mạnh nhưng trên thực tế cũng không có đá trúng, bị Vân Già Nguyệt hóa giải hơn phân nửa lực. Sau khi đứng vững Vân Già Nguyệt giơ bảo kiếm lên, chỉ nghe vài tiếng “loạt xoạt”, chỗ thân kiếm xuất hiện hai cái vòng nhỏ, phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt.
Vũ Văn Tuấn trông thấy quát khẽ một tiếng: “Lui ra phía sau.”
Vu Tang còn muốn tiến lên, bị Vũ Văn Tuấn kéo cổ áo lui ra xa vài mét. Mà Đồng Bôi thu chiêu chậm một bước, bị cái vòng quét trúng ống tay áo. Đến khi hắn nhảy ra ngoài cúi đầu xem xét, ống tay áo bị thủng một lỗ, da thịt cũng không bị thương, nhưng lỗ thủng lại từ từ bốc lên làn khói xanh. Đồng Bôi vội vàng cắt tay áo chỗ bị thủng ném xuống đất.
Quân Ly ở một bên quan sát nãy giờ, lúc này trong nội tâm hiểu rõ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn biết là Vân Già Nguyệt lợi hại, nhưng không nghĩ tới người này không những võ công cao cường mà tâm tư vô cùng cẩn thận, hận không thể trang bị chính mình đến tận răng. Hắn cũng quen dùng độc, hiểu được một độc dược sư nếu muốn đem độc giấu ở các nơi trên cơ thể là hết sức dễ dàng, điều đó khiến cho người khác nghi ngại, không dám tùy tiện tiến lên.
Cục diện thay đổi trong nháy mắt, cơ hội đã bị bỏ lỡ, Vu Tang nhích bả vai thoát khỏi tay của Vũ Văn Tuấn, lông mày dựng đứng tìm kiếm nhược điểm của Vân Già Nguyệt.
Nguyễn Lương Ngọc đứng gần sơn động nhất, lúc này nhanh trí ra tay rút trường thương cắm trên vách đá ra, ném mạnh về phía Vu Tang.
Vu Tang đưa tay bắt lấy, lập tức cổ tay bị chấn động hơi run lên, y liếc nhìn Nguyễn Lương Ngọc, nghĩ thầm tên tiểu bạch kiểm này sức lực vẫn còn rất lớn. Mà Nguyễn Lương Ngọc trả thù được màn vừa rồi khi y ném thương từ sau lưng mình, trong nội tâm cũng thư thái chút ít.
Vu Tang cầm lại được món binh khí vừa tay, lòng tràn đầy hưng phấn, lập tức hướng đầu nhọn về phía Vân Già Nguyệt. Vũ khí này thật sự rất dài, Vân Già Nguyệt không thể tiếp cận được, mà muốn lựa thế để hai cái vòng cuốn lấy binh khí sẽ bị đối phương có sức lực hơn người thoát ra được.
Vân Già Nguyệt cùng Vu Tang vẫn đang kịch chiến.
Nguyễn Lương Ngọc phi thân nhảy đến gần Quân Ly nói: “Công phu của hắn không tồi.”
Quân Ly cắn môi dưới thần sắc khẩn trương đứng xem xét cuộc chiến, nghe Nguyễn Lương Ngọc đánh giá cũng không biết nên vui hay buồn: “Hắn chính là ưa thể hiện.”
Nguyễn Lương Ngọc nhanh chóng quay qua nhìn hắn: “Thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi chứ?”
“Không sai biệt lắm.”
Trong khi hai người nói chuyện, Vân Già Nguyệt đã có vẻ không chống đỡ nổi, Vu Tang vô cùng dũng mãnh, mà trước đó hắn ở trong bang giao chiến đã bị nội thương, lúc này mỗi khi bảo kiếm cùng trường thương đụng nhau đều chấn động đến lục phủ ngũ tạng, đau nhói lên.
Sau hơn chục hiệp, Vu Tang đẩy Vân Già Nguyệt áp trên vách đá. Vân Già Nguyệt đưa kiếm đỡ trường thương của hắn giọng căm hận nói: “Ngươi chính là Vu Tang?”
“Phải thì sao?”
“Tiểu tử, vận khí không tồi, bí điển bị ngươi tìm được.”
“Hừ, ngại thật, làm cho giáo chủ ngươi thất vọng rồi.”
Vân Già Nguyệt nghe ngữ khí của y cùng Quân Ly mười phần tương tự, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có muốn biết thân thế của mình hay không?”
Quả nhiên Vu Tang hơi hơi sửng sốt, Vân Già Nguyệt lại nói: “Giúp cừu nhân giết đệ tử của cha mình, ngươi có phải là rất đắc ý hay không?”
Vu Tang mày kiếm dựng thẳng: “Ngươi có ý gì?”
Khóe miệng Vân Già Nguyệt câu dẫn ra một tia cười tà: “Ngươi muốn biết?”
Lúc này Quân Ly tiến lên vài bước lớn tiếng nói: “Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.”
Vân Già Nguyệt thừa dịp này đột nhiên phát lực, đẩy Vu Tang ra nghiêng người lách vào trong sơn động.
Vu Tang không cần nghĩ ngợi đuổi theo.
Nội tâm Quân Ly đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, nhấc chân chạy theo, không nghĩ đến vừa vào cửa động chợt nghe tiếng kêu rên, đón lấy thân hình cao lớn của Vu Tang ngã ngược về phía sau, vừa vặn tiến vào lồng ngực của hắn.
Quân Ly ôm Vu Tang cúi đầu xem xét, thấy trên ngực Vu Tang cắm một cây chủy thủ, mà tên hộ pháp mới vừa đào tẩu kia giơ thanh chủy thủ khác đang một lần nữa hướng bọn họ đâm tới.
Quân Ly ôm thân thể Vu Tang dường như đang dại đi, cũng không biết tránh. May mắn bọn người Nguyễn Lương Ngọc cũng theo vào, một kiếm đem chủy thủ đánh bay.
Trong sơn động ánh sáng mù mờ, đương nhiên là không thấy tung tích của Vân Già Nguyệt. Mà tên hộ pháp kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng gấp gáp lủi vào phía trong.
“Ta đuổi theo, ngươi lưu lại chiếu cố bọn họ.” Vũ Văn Tuấn dứt lời đuổi theo, Đồng Bôi nhìn Quân Ly ngồi trên mặt đất mắt liếc theo Vũ Văn Tuấn vừa đi.
Nguyễn Lương Ngọc nắm chặt bả vai Quân Ly dùng sức lắc: “Ngươi còn sững sờ cái gì, không tranh thủ cầm máu cho hắn đi.”
Lúc này đây Quân Ly mới như tỉnh lại từ trong mộng, bối rối sờ đến vị trí mà cây chủy thủ cắm vào.
Vu Tang nghẹn một hơi, lúc này cắn răng nói: “Không cần xem, ta không sao, mau đuổi theo thằng con hoang kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...