Gần đây trời dường như là mưa cả ngày, tuy nói không phải mỗi ngày đều có mưa, nhưng khiến người ta có cảm giác rằng không có nơi nào đế giày từng đi qua lại không giống như một cơn thủy triều. Quân Ly trong người mang thương tích không tiện đi nhanh, nhưng nội tâm hắn đang rất sốt ruột, nên không để ý đến Vu Tang ngăn trở, cố chấp muốn phi ngựa suốt đêm. Hai bên bất đồng ý kiến đôi co qua lại, thương thế của hắn chăm cực khổ thế nào cũng không thấy tốt lên, hôm nay nhìn xem da thịt chỉ vừa mới được kéo căng, sáng nay không biết đụng phải ở đâu lại chảy máu. Vu Tang phát giận hắn cũng không thèm tranh, nghẹn ứ một bụng lời nói nghĩ giáo huấn hắn, nhưng nhìn Quân Ly... dáng người gầy guộc lại thêm gương mặt tái nhợt, lửa giận liền chết sống phát không ra, ở trong lồng ngực y uốn lượn rồi hóa thành một hồ nước vừa đau khổ vừa chua xót.
“Ta nói này, chúng ta nghỉ một lát đi a.” Vu Tang giữ chặt dây cương của Quân Ly, ôn nhu khuyên nhủ, “Đã chạy vài ngày rồi, Thiên Thông sơn cũng ở ngay trước mắt, nếu không muốn nghỉ lâu thì nửa khắc thôi được không?”
Quân Ly ngẩng đầu nhìn phía trước chính là nơi xanh um tươi tốt tiếp giáp với Thanh Sơn, do dự một chút nói: “Được rồi.”
Hai người cột ngựa xong, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Quân Ly dựa lưng vào tảng đá, nhắm mắt như có điều suy nghĩ. Còn Vu Tang cầm lấy túi nước, mới uống hai ngụm liền phát hiện bên trong sắp hết nước, nhân tiện nói: “Ta đi tìm xem có con suối nào hay không, huynh ở đây chờ ta.”
Quân Ly gật gật đầu.
Vu Tang đứng dậy nhắm về phía trước mà đi, chưa tới hai bước đột nhiên “Di” một tiếng. Quân Ly ngẩng đầu nhìn lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nơi này có một đống lửa vừa bị dập tắt, huynh đến đây xem.”
Quân Ly đi qua đứng sóng vai với Vu Tang, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất có dấu vết của những đống lửa được đốt với khoảng cách đều nhau.
“Người nào lại đến nơi rừng núi hoang vắng này qua đêm?” Quân Ly nhíu mày hỏi.
Vu Tang đi một vòng, dùng chân di di mặt đất nói: “Có cả người và ngựa, dấu chân lộn xộn, xem ra là một đoàn không ít người.”
Quân Ly ngẩng đầu nhìn hướng Thiên Thông sơn: “Dựa vào phương hướng này, là đường lên Thiên Thông sơn đi.”
Vu Tang chau mày, trong nội tâm không khỏi xuất hiện lo lắng. Y cũng không phải lo cho bí điển, hơn hai mươi năm không bị người tìm được, vậy sẽ không xui đến mức đã đến tận đây còn bị người đoạt trước. Y lo lắng chính là Quân Ly, với thể trạng hiện tại của hắn, nếu gặp chuyện phải đánh nhau, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nếu hắn có gì không hay xảy ra...
Vu Tang nghĩ đến đây chợt cảm thấy huyệt Thái Dương một hồi đau đớn, giống như có gì đó thoáng lóe lên trong đầu. Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Quân Ly, Quân Ly phát giác ánh mắt của y, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Vu Tang lắc lắc đầu: “Không có gì, cảm thấy hơi đau đầu.”
Thế nhưng Quân Ly lại khẩn trương lên, một phen bắt cổ tay hắn, để ngón tay lên mạch môn, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Khá tốt, không có việc gì.”
Thần sắc trong mắt Vu Tang khẽ biến, đưa tay đè lại bả vai Quân Ly, trầm giọng nói: “Lát nữa huynh hãy tìm một nơi dưới chân núi để nghỉ ngơi, ta đi lên núi tìm hiểu xong xuôi sẽ trở về báo cáo tình huống với huynh.”
Quân Ly sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không được, muốn đi thì cùng đi.”
“Thương thế của huynh không tiện hành động, để mình ta đi là được, nếu thật sự xảy ra việc gì, cũng dễ thoát thân hơn.”
“Vết thương nhỏ này thì tính cái gì, vạn nhất gặp tình huống khẩn cấp ta còn có thể giúp ngươi một tay a.”
Vu Tang tăng thêm khí lực trên tay, nắm chặt bả vai hắn nói: “Nhạc huynh, hãy nghe huynh đệ này một câu, kế hoạch của chúng ta gặp rất nhiều khó khăn mới đến được bước này, không thể tại thời khắc mấu chốt lại xảy ra thất bại trong gang tấc. Ít nhất, nếu ta thực sự gặp nạn, huynh cũng có thể an toàn trở về mật báo.”
Quân Ly nhìn thẳng vào ánh mắt y, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không, chuyện này vốn là do ta chủ động tìm ngươi, làm sao có thể nhìn ngươi một mình mạo hiểm, muốn lưu vậy ngươi lưu lại, ta đi trước.”
“Ai nha, Nhạc huynh đệ của ta ơi, huynh sao lại không chịu nghe ta khuyên?”
Quân Ly ngăn tay của y lại, chuyển qua một bên, lạnh nhạt nói: “Không cần nói nữa, con người của ta không có gì đặc biệt, chỉ có tính tình quật cường này theo ta mỗi ngày, ngươi không ngăn được ta.”
Sau đó hắn nhìn về phía Vu Tang: “Huống hồ tình hình trên núi là hung hay là cát còn chưa biết, cần gì kết luận sớm như vậy.”
Vu Tang thật sự là đã sầu khổ lại không thể làm được gì, cuối cùng chỉ phải “Ai” Một tiếng: “Được rồi, vậy cùng đi.”
Hai người nghỉ ngơi một lát, sửa sang hành trang, đem ngựa cột lại dưới chân núi mới bắt đầu chuyến hành trình lên núi.
Căn cứ cũ của Tử Mạch đàn nằm trên sườn núi, bởi vì bỏ trống nhiều năm, nên kiến trúc bên ngoài mặc dù coi như toàn vẹn, kỳ thật bên trong đã cũ nát không chịu nổi. Năm đó trong đàn xảy ra nội chiến, hai vị trưởng lão ở ngay bên trong đàn thanh lý môn hộ chém giết rất nhiều giáo chúng, khiến cho không ít người bất mãn, ngay lúc này cũng có thể nhìn thấy dấu vết chém giết đánh nhau trước kia, bất quá thời gian đã qua lâu, thảm cảnh bị bụi đất bao trùm che lấp không ít.
Vu Tang lưng đeo ngân thương, tay cầm bảo kiếm, ở bên ngoài Tử Mạch đàn dò xét một vòng, sau đó quay lại nói với Quân Ly: “Cửa ra vào có dấu chân, quả nhiên đã có người tới.”
Quân Ly cau mày đáp lại: “Nơi này hoang phế đã gần hai mươi năm, vậy mà vẫn có người đến.”
“Chúng ta vào xem.”
“Hảo.”
Trong đại trạch nặng nề yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài cánh chim bay qua định cư ở nóc nhà, phát ra những âm thanh rợn người. Hai người cẩn thận phòng bị tuần tra một vòng, lại không hề phát hiện tung tích của bất luận kẻ nào.
“Tòa nhà to lớn như thế này, ai biết được bọn họ đang ở chỗ nào, chi bằng chúng ta cứ làm chính sự của mình trước đi.” Vu Tang lên tiếng.
“Cũng tốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Quân Ly lấy ra địa đồ.
Vị trí được chỉ trên bản đồ chính là một góc sân vườn ở hậu viện. Hai người tìm đến được bên cạnh một cái giếng, giếng này miệng không lớn, chỉ có thể cho một người ra vào, từ phía trên nhìn xuống, trong giếng đen sì không biết sâu cạn, hơn nữa còn hiện ra một cổ khí tức mốc meo.
Quân Ly nhíu nhíu mày: “Thật sự có gì đó nằm bên dưới?”
“Xuống dưới xem một chút sẽ biết.” Vu Tang vừa nói vừa lấy từ trong bao quần áo một sợi dây thừng, “Ta đi, huynh ở đây chờ ta.”
Quân Ly giật giật môi, trên mặt không thể che giấu lo lắng, nhưng hiện tại chỉ có biện pháp này khả thi, hắn đành phải dặn dò: “Mọi sự cẩn thận.”
Hai người lấy dây thừng cố định một đầu trên thạch đôn bên miệng giếng, đầu còn lại thắt ở bên hông Vu Tang. Y ngồi vào bên cạnh giếng, hai tay vịn bên miệng giếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quân Ly, nở nụ cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, chờ ta trở lại.”
Quân Ly gật gật đầu, Vu Tang chậm rãi nương theo sợi dây từ từ xuống giếng. Quân Ly ở trên thấy thân ảnh y dần dần chôn vùi trong bóng đêm, nhịn không được hướng xuống bên dưới hô lớn: “Phía dưới có an toàn không?”
Qua một đoạn thời gian sau mới mơ hồ truyền đến tiếng trả lời: “Không có chuyện gì, nơi này có đạo môn, ta vào xem thử.”
Sau đó Quân Ly lại kêu vài lần nhưng không có ai trả lời.
Sắc trời dần dần tối xuống, gió mát buổi hoàng hôn từng trận từng trận thổi qua, quét đam lá khô đến tiểu viện này, Quân Ly nhịn không được rùng mình một cái, hắn biết lúc này có lo lắng thế nào cũng vô dụng, đành phải ổn định tâm tình chờ đợi.
Thời gian ước chừng qua hai tuần trà, ngoài viện đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân, Quân Ly sửng sốt, chớp mắt một cái liền nhanh chóng lách mình trốn sau hòn non bộ. Những người kia cũng không tiến vào hậu viện mà đứng ở nhà chính, chỉ nghe một người nói: “Đàn chủ, đã tìm khắp nơi nhưng không có.”
Sau đó là một thanh âm quen tai vang lên: “Chẳng lẽ ta thật sự đoán sai rồi? Trưởng lão rõ ràng nói lần cuối cùng họ Hàn kia xuất hiện là ở nơi này, bí điển nói không chừng đang cất giấu ở đây, các ngươi hãy tìm kỹ lại xem.”
“Rõ.”
Quân Ly chợt nhận ra người nọ là ai, đó là giáo đồ của Thanh Y giáo đã từng cùng bọn họ giao thủ, không, chuẩn xác thì phải là đàn chủ của Tử Mạch đàn.
Những người kia lại phân tán ra, Quân Ly thấy trong đó có hai người đi về phía hậu viện, nội tâm âm thầm lo lắng, liền nhặt lên vài hòn đá trên mặt đất, đầu ngón tay vận lực nhắm ngay một người trong đó bắn ra.
Người nọ đột nhiên bị đánh trúng, kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức quất đao hô to: “Người nào!”
Quân Ly mũi chân điểm xuống đất phi thân tháo chạy lên đầu tường. Hai người kia gặp một đạo hắc ảnh từ sau hòn non bộ bay ra, vội vàng gọi đồng bọn bên cạnh đến truy.
Quân Ly một đường xẹt qua đỉnh mái hiên, chọn những nơi dễ bị phát hiện mà đi, chỉ lát sau liền kinh động đến đàn chủ. Cả đám phần phật a đuổi theo, Quân Ly tăng tốc một hơi chạy ra khỏi tòa nhà.
Hắn vốn nghĩ đi tìm nơi cột ngựa dưới chân núi, dụ bọn người này đi càng xa càng tốt, cũng không nghĩ đến vừa xuống núi, trước mặt lại hiện ra một đoàn người ngựa nữa. Cầm đầu là nam tử cưỡi một con ngựa cao to, trên người vận bạch y, vẻ mặt lãnh đạm. Trong phút chốc nhìn thấy Quân Ly đang xông tới, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Là ngươi?” Vân Già Nguyệt cười to một tiếng,“Tốt lắm, ta chính là đang tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi tự dâng mình đến tận cửa.”
Quân Ly o o thở hổn hển, trong đầu một mảnh vù vù.
Vân Già Nguyệt ghìm dây cương, thấy đối phương đang thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mình, trên mặt không có hoảng sợ cũng không tính toán, tựa như bị người cố định tại một chỗ, không khỏi nhíu mày: “Như thế nào, độc phát? Nghe không được người nói chuyện?”
Quân Ly lúc này mới bình ổn được hơi thở, quay đầu thấy truy binh phía sau hắn đã đến gần, người cầm đầu phe kia vừa thấy Vân Già Nguyệt quả thực so với Quân Ly còn kinh ngạc hơn, đưa tay chỉ vào hắn kêu lên: “Ngươi...”
Vân Già Nguyệt trừng mắt: “Ngươi cái gì?”
Người nọ vội vàng sửa lời: “Giáo chủ!”
Vân Già Nguyệt nói: “Giỏi cho tên Thường Triều Thanh ngươi, dám cãi lại mệnh lệnh của ta một mình dẫn người ly khai bổn giáo, ngươi nghĩ tội phản bội ta là sẽ có kết cục như thế nào?”
“Giáo chủ, ta là phụng Tả trưởng lão chi mệnh...”
“Câm miệng! Bổn giáo của ta chỉ có giáo chủ cầm quyền, ta mặc kệ bọn họ là trưởng lão hay không phải trưởng lão.”
“Giáo chủ bớt giận.”
“Cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.” Vân Già Nguyệt đưa một ngón tay chỉ Quân Ly,“Bắt hắn lại cho ta.”
Thường đàn chủ cúi đầu cùng thuộc hạ liếc nhau, vài người trong đó liền hướng Quân Ly nhào tới.
Quân Ly tâm biết trận hôm nay là tránh không khỏi, đơn giản liều mạng xông tới, ít nhất còn có thể kéo dài thời gian cho Vu Tang. Nghĩ vậy hắn giũ ra binh khí tiến lên cùng mấy người giao chiến tại chỗ.
Hôm nay hắn sử dụng chính là vũ khí do thánh thủ tượng sư tạo ra, vòng xích này nếu mở ra hết ước chừng có thể dài đến sáu thước, đầu khóa có gắn một cái móc, đâm vào thịt liền có thể nhìn thấy rõ ràng sáu chân móc, cùng với tốc độ và sức nặng, một khi đánh trúng thương thế đã có sẵn nhất định không phải chuyện đùa. Sau mười chiêu, một tên không may đụng phải cái móc trên vũ khí, bị quất văng xa mấy trượng. Người nọ đâm vào thân cây, vặn vẹo rơi xuống liền phun ra một búng máu, sau đó cố gắng thét lên bằng cuống họng: “Binh khí của hắn có độc!”
Mọi người nghe xong đều không dám tiến lên phía trước, Thường Triều Thanh tập trung nhìn vào cái móc ẩn ẩn hiện ra lục quang, xác thực là đã được bôi độc.
Vân Già Nguyệt từ trên ngựa nhìn đến tinh tường, hừ lạnh một tiếng nói: “Mấy ngày không gặp thủ đoạn của ngươi quả thật có tiến bộ.”
Quân Ly thu lại vòng xích, bình tĩnh nhìn về phía gã: “Tạ ơn giáo chủ khích lệ.”
Vân Già Nguyệt ánh mắt rơi vào vai trái của hắn: “Tại sao bị thương?”
“Không nhọc giáo chủ quan tâm.”
Vân Già Nguyệt mục quang hơi trầm xuống, chuyển hướng về Thường Triều Thanh nói: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, chờ ta tự mình động thủ?”
Thường Triều Thanh bởi vì trước đó có tật giật mình, lúc này liền không dám vi phạm mệnh lệnh của gã, đành phải ra hiệu cho thuộc hạ kiên trì tiến lên tái chiến.
.:.
1 khắc = 15 phút
Hai tuần trà = hai tiếng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...