Chỉ có một khắc.
Rất ngắn ngủi.
Trần Tích không nói nhảm nữa, hắn nhanh chóng đảo mắt một vòng quanh thư phòng, ánh mắt dừng lại trên những cuốn sách và tờ giấy tuyên trên bàn, sau đó nhanh chóng lật giở những cuốn sách trên giá.
"Giấy tuyên đều trống trơn, sách cũng đều là những loại có thể thấy ở ngoài kia, bên trong không hề có kẹp gì cả.
" Hiểu Thỏ lên tiếng nhắc nhở.
Trần Tích xoay người đi ra sân.
Đây là một căn nhà bốn gian hai sân, hắn tỉ mỉ quan sát từng chi tiết một của căn nhà, cố gắng tìm kiếm manh mối.
Trần Tích biết rõ bản thân căn bản không có mười phần nắm chắc tìm ra manh mối, vừa rồi nói như vậy, chẳng qua là vì đang đối mặt với một lũ giết người không ghê tay, nếu không nói gì có thể hắn sẽ chết ngay lập tức.
Khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vân Dương dần mất kiên nhẫn: "Quá chậm, quá chậm, cần phải thêm một trò chơi.
Thấy cây ngô đồng trong sân này không? Trong lúc người tìm manh mối, mỗi khi một chiếc lá rơi xuống, ta sẽ châm một mũi kim vào người.
"
Vừa dứt lời, một chiếc lá đã rơi xuống từ cành cây.
Vân Dương đưa tay ra, nhặt lấy chiếc lá úa vàng giữa không trung, thở dài: "Vận khí của ngươi thật kém cỏi.
"
Nói rồi, hắn bước đến trước mặt Trần Tích, một kim đâm vào huyệt Hổ Khẩu của thiếu niên.
Sắc mặt Trần Tích bỗng chốc đỏ bừng, toàn thân khom xuống vì cơn đau dữ dội, tiết trời vào thu se lạnh, nhưng trên trán hắn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu cứ thế rơi xuống tí tách.
Trong lòng hắn chửi rủa Vân Dương là kẻ biến thái, nhưng lại chẳng thể nào xoa dịu cơn đau này.
Vân Dương thản nhiên nói: "Thời gian bị trì hoãn bởi cơn đau, cũng tính vào trong một khắc đó.
"
Trần Tích vịn vào cây ngô đồng, chậm rãi đứng thẳng người dậy, từng bước một di chuyển vào nhà bếp, hắn nhất định phải tìm được manh mối trước khi chiếc lá thứ hai rơi xuống!
Trong bếp, chẳng có gì ngoài một cái bếp lò được xây bằng gạch xanh, cùng một đống chai lọ đựng gia vị.
Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, không có một vật dụng nào thừa thãi.
Trần Tích kiểm tra tất cả chai lọ xong liền đi ra khỏi nhà bếp, thế nhưng, vừa mới bước ra khỏi bếp, hắn lại đứng im bất động tại chỗ.
Hắn lẩm bẩm tự nhủ: "Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dường như đã bỏ sót chi tiết gì rồi.
"
Vân Dương dựa vào khung cửa nhà bếp, vừa ngáp vừa nghịch cây kim bạc trên đầu ngón tay: "Ngươi sắp hết thời gian rồi, xem ra ta đã lãng phí một khắc rồi.
"
Trần Tích vẫn đứng im bất động tại chỗ, cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã bỏ sót chi tiết nào!
Đang lúc suy nghĩ, trên cây ngô đồng lại rơi xuống một chiếc lá, Vân Dương lại đâm một kim vào sau tai hắn.
Trong nháy mắt, Trần Tích khom người ngồi xổm xuống đất, cuộn tròn người như con tôm, hắn không thể động đậy, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Nhưng lần này, không đợi Vân Dương thúc giục, hắn đã tự mình đứng dậy quay trở vào bếp, lấy ra hai cái lọ, bên trong đều là bột kết tinh màu trắng, rất mịn.
Vân Dương tò mò liếc mắt nhìn: "Hai lọ muối, có vấn đề gì sao?"
"Một gian bếp tại sao lại để hai lọ muối?" Trần Tích vừa nói, vừa lấy ra một nhúm bột trắng mịn từ trong một cái lọ bằng gốm, xoa xoa giữa đầu ngón tay: "Đây không phải muối.
"
"Không phải muối?" Vân Dương tò mò, hắn và Hiểu Thỏ giỏi nhất là giết người, phi tang, đổ tội, tranh công, về khoản tìm kiếm manh mối thì đúng là điểm yếu.
Trần Tích đưa ngón tay cho Vân Dương: "Nếm thử xem mùi vị thế nào.
"
Vân Dương bực bội nói: "Ngươi tiểu tử này ngược lại rất cẩn thận, nhỡ đâu có độc thì sao? Ta không nếm.
"
Hiểu Thỏ bật cười.
Nếu không phải vì một đất thi thể này, nụ cười của cô gái rắn độc này hẳn là rất đáng yêu.
Vân Dương lạnh lùng nói: "Nhanh nếm đi.
"
Trần Tích lấy một chút bột trắng bỏ vào miệng: "Vị rất chát, không có mùi vị rõ ràng.
"
Hắn rơi vào trầm tư.
Thứ này rốt cuộc là cái gì?
Trần Tích nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ của mình, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ những cuốn sách đã đọc.
Đợi đã, đây là phèn chua!
Trong một số cuốn sách phổ cập khoa học tình báo quân sự có nhắc đến, phèn chua là một trong những nguyên liệu chính để viết thư mật trong chiến tranh tình báo.
Dùng nước phèn chua để viết chữ, sau khi khô đi, nét chữ sẽ ẩn đi.
Kỹ thuật gián điệp này có nguồn gốc từ thế kỷ XIII, mãi đến Thế chiến thứ nhất và thứ hai mới bắt đầu được gián điệp sử dụng thường xuyên.
Trần Tích suy nghĩ hồi lâu, hắn chắc chắn mình đã tìm được đáp án: Gián điệp Cảnh triều dùng phèn chua để viết mật thư, Chu Thành Nghĩa lại giấu thứ này trong nhà, để lẫn với muối nhằm đánh lạc hướng, đặt ở nơi gần mình như vậy, tiện lợi như vậy, nói rõ mật thư qua lại chắc hẳn rất thường xuyên, như vậy…………… Trong nhà Chu Thành Nghĩa nhất định có mật thư ông ta qua lại với gián điệp khác.
Hắn lập tức lấy hũ giấm từ trong bếp trở về thư phòng, trải từng tờ giấy tuyên trắng muốt lên bàn, xé một mảnh vải từ trên người mình, nhúng giấm lau nhẹ từng chỗ trên giấy tuyên.
Liên tục lau năm sáu tờ giấy tuyên, nhưng vẫn không có được đáp án mình muốn, thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiết trời mùa thu se lạnh, trên trán Trần Tích đã rịn ra những giọt mồ hôi li ti.
Hắn quay đầu nhìn Chu Thành Nghĩa, chỉ thấy sắc mặt đối phương bình thản, không hề hoảng hốt.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Không, tuyệt đối không sai!
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, lá cây ngô đồng úa vàng trên cây rơi xuống như mưa, Vân Dương nở nụ cười: “Vận may của ngươi không tốt lắm a………………”
“Tìm thấy rồi!”
“Hửm?” Ánh mắt Vân Dương bị thu hút.
Trần Tích lau đến tờ giấy tuyên thứ mười hai, chỗ bị dịch giấm màu vàng nhạt lau qua, hiện ra một dòng chữ đỏ: “Hẻm Lệ Cảnh phía đông thành, tiệm nước đường Lý Ký, gặp nguy nan có thể lập tức đến đó.
”
Vân Dương nhìn thấy những dòng chữ này, hai mắt lập tức sáng quắc: “Đây là gián điệp Cảnh triều đã xây dựng cứ điểm mới, rất có thể có nhân vật tầm cỡ trong quân tình ty Cảnh triều đã đến Lạc Thành rồi!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Hiểu Thỏ: “Lần này lập công lớn rồi!"
Hiểu Thỏ suy nghĩ một chút: “Giết tên nhóc này đi, công lao đều là của chúng ta.
”
“Không được, ta đã hứa sẽ không giết hắn ta.
Dù sao hắn ta cũng không phải người của mật thám ty chúng ta, công lao cuối cùng cũng sẽ tính lên đầu ngươi và ta.
”
“Tốt! ! ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...