Thanh Sơn Dịch


Con mèo lên tiếng……………

Con mèo vậy mà lại biết nói?!

Đây có lẽ là chuyện kì quái nhất mà Trần Tích gặp phải kể từ khi đến thế giới này.


Đèn đuốc trong đại sảnh y quán lay động, ánh sáng hắt lên mặt mèo đen lúc sáng lúc tối, biểu cảm của Trần Tích cũng theo đó mà biến đổi thất thường.


Hắn thận trọng đi một vòng quanh y quán, trước tiên xác định hậu viện không có ai, rồi lại xác định con đường tối tăm bên ngoài cũng không có người, lúc này mới quay đầu nhìn con mèo đen đang ngồi xổm trên quầy: “Vừa rồi, ta là nói vừa rồi, ngươi đang nói chuyện?”

Mèo đen nhìn hắn không nhúc nhích, cũng không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra.


Nhưng Trần Tích giờ phút này rất chắc chắn, vừa rồi nói chuyện, chính là con mèo đen này!

Chẳng lẽ là vì nghi thức nhận nuôi mèo, đã tạo ra một loại tác dụng thần kỳ nào đó?

“Sao lại không nói nữa rồi?” Trần Tích nghi hoặc đánh giá con mèo đen: “Có thể nói thêm một câu nữa không? Để ta xác nhận xem chuyện gì đang xảy ra.



Thế nhưng mèo đen chỉ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Trần Tích suy nghĩ một lát: “Ngươi nói một câu đi, ta dành dụm tiền mua bánh bao cho ngươi ăn.



Mèo đen: “…………”

Trần Tích: “Mua cá khô.




Mèo đen: “…………………”

Trần Tích hít sâu một hơi: “Hôm nay, con mèo trắng của Vân Phi, chắc hẳn đã bắt nạt ngươi dữ lắm nhỉ!”

Mèo đen ưỡn ngực nói: “Nó cũng chẳng khá hơn gì!”

Trần Tích nhìn mèo đen, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu, mèo đen thì theo bản năng rụt cổ lại.


Hắn hỏi: “Vừa rồi sao không nói gì?”

Mèo đen im lặng một lát: “Ta cũng không ngờ mình lại có thể nói chuyện.



Trần Tích dở khóc dở cười……………

Nói cách khác, vừa rồi mèo đen chỉ là theo bản năng trả lời hắn trong lòng, vô tình phát ra tiếng.

Mà trong khoảng thời gian qua, kỳ thực rất nhiều lời Trần Tích nói, mèo đen đều có đáp lại, chỉ là hắn không nghe thấy mà thôi.


Trần Tích nói: “Vừa rồi trong tờ giấy ta đã đặt tên cho ngươi là Ô Vân, ngươi có biết chuyện này không?”

Ô Vân bĩu môi: “Nghe chối tai chết đi được!”

Trần Tích chuyển chủ đề: “Ngươi từ khi nào thì khai linh trí?”

Hắn thích mèo, đối với mèo cũng có chút hiểu biết, cho nên hắn biết đại bộ phận mèo kỳ thật cũng không thông minh, ngược lại còn rất ngốc.


Nhưng Ô Vân ở trước khi mở miệng nói chuyện liền rõ ràng đã có linh trí, nó có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn có thể đáp lại, rất nhiều người đều làm không được điểm này.


Ô Vân đáp: “Khi nào khai mở linh trí? Ta vẫn luôn như vậy a.



“Sinh ra đã như vậy?”

“Sinh ra đã như vậy.



Trần Tích suy tư một lát: “Ngươi có thể há miệng ra, để ta nhìn một chút miệng của ngươi được không?”

Ô Vân lui về phía sau một chút, móng vuốt sắc bén trên bàn chân cũng duỗi ra một ít: “Dựa vào cái gì?”

Trần Tích bất lực nói: “Ngươi đừng cố chấp như vậy được không, lẫn nhau nên có thêm một chút tin tưởng!”

Ô Vân suy nghĩ một chút: “……………Được.



“Lại gần đèn dầu một chút, há miệng……….


……A.



Ô Vân miễn cưỡng há miệng ra: “A………………”

Trần Tích hướng vào trong miệng nó nhìn, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm: “Một hai ba bốn! ! Mười khảm?”

Xưa kia có người yêu mèo từng viết kinh nghiệm nuôi mèo: Khi chọn mèo, cần phải xem miệng mèo trước.

Trên hàm trên miệng mèo có những đường rãnh nông giống như khảm, hai khảm là ngốc nhất, chỉ biết ăn với ngủ; chín khảm là tốt nhất, thông nhân tính, có thể bắt chuột giữ nhà.


Nói cách khác, trong miệng có chín khảm chính là mèo con tốt nhất, nhưng trong miệng Ô Vân, lại là mười khảm.


Bên cạnh chiếc đèn dầu trên quầy, Ô Vân há to miệng, dùng yết hầu phát ra tiếng: “Xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi,” Trần Tích như có điều suy nghĩ, trong miệng có mười khảm có lẽ chính là điểm đặc biệt của Ô Vân?

“Buồn ngủ,” Ô Vân tự nhiên nằm xuống, đầu vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay Trần Tích, ấm áp dễ chịu.


Nhưng nó rất nhanh liền cảm thấy không đúng, bản thân cao quý như vậy sao có thể nằm trong lòng bàn tay người khác?

Hay là đứng dậy?

Thôi, nằm thêm một lát nữa.


“Đợi đã, ngươi đừng ngủ trước,” Trần Tích nói: “Viên châu còn chưa đưa cho ngươi, không biết hiện tại nó có còn đẩy ngươi ra nữa hay không, dậy thử xem.



Ô Vân “xoẹt” một tiếng bò dậy, cơn buồn ngủ tan biến không còn một mảnh: “Mới nhớ ra ta là vì viên châu kia mà đến……………Mau đưa châu cho ta, nhanh lên nhanh lên!”

Trần Tích đem viên châu thủy tinh đưa ra ngoài, lần này, viên châu vậy mà thật sự không còn bài xích Ô Vân nữa.


Ô Vân đen nhánh hít một hơi đem viên châu nuốt vào bụng, “vút” một tiếng nó chui ra khỏi khe cửa ý quán, chỉ để lại một mình Trần Tích ngơ ngác.



Cứ như vậy mà đi rồi?!

Đúng lúc này, Trần Tích cảm nhận được một luồng hơi ấm từ phương hướng Ô Vân rời đi truyền đến!

Luồng hơi ấm kia như dung nham từ sâu trong lòng đất, nóng rực và sùng sục, lại như cơn mưa tháng tám, cuồn cuộn mà mạnh mẽ.


Cuối cùng, từ mi tâm chui vào cơ thể hắn, thấm nhuần tứ chi bách hài, sau đó chậm rãi hội tụ ở ngực.


Trần Tích ngẩn người, đây là lực lượng mà hắn chưa từng được trải nghiệm qua.


Khác với sự hung bạo nhanh chóng của dòng chảy băng giá, dòng chảy nóng bỏng này chỉ chậm rãi chảy xuôi.


Hơn nữa, dòng chảy băng giá là thứ hắn không cách nào thúc đẩy, nhưng dòng chảy nóng bỏng này lại dưới sự thúc đẩy của ý chí bản thân hắn, vậy mà thật sự động một chút.


Khi dòng chảy nóng rực tuân theo sự điều khiển của Trần Tích, chảy dọc theo mạch máu ra khỏi đan điền, hắn cảm thấy những nơi nó đi qua đều vô cùng dễ chịu, tựa như giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông, bất ngờ được ngâm mình trong suối nước nóng.


Vào lúc nửa đêm tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Trần Tích cảm thấy cuộc đời mình đã không còn gì hối tiếc.


Hắn không còn lên kế hoạch cho cuộc đời, không còn mơ tưởng về tương lai, còn cơm có ngon hay không, quần áo có đẹp hay không, đều không còn quá quan trọng nữa.


Giờ đây, lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được thế giới mới đầy bí ẩn, và bản thân đang ở trong đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui