Con mèo đen ngẩng đầu lên, có vẻ hơi không phục.
"Ngươi cũng không cần không phục," Trần Tích khoa tay múa chân: "Ngươi mới chỉ bé thế này, chắc còn chưa được một tuổi chứ gì, nó thì to lớn như vậy rồi, ngươi đánh không lại cũng là chuyện bình thường.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, đợi đến khi nào ngươi nắm chắc phần thắng trong tay thì hãy đi tìm nó."
Nói đến đây, Trần Tích nghiêm túc: "Nhưng mà nhớ lấy, lần đó nhất định phải ra tay một đòn chí mạng, không được cho nó cơ hội lật kèo."
Con mèo đen nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
Trần Tích hơi ngạc nhiên: "Ngươi thật sự nghe hiểu ta nói gì sao?"
Con mèo đen không có phản ứng.
Trần Tích cười nói: "Để ta bôi thuốc cho ngươi nhé."
Con mèo đen nhìn thấy Trần Tích đột nhiên lật sách thuốc rất nhanh, thiếu niên còn lẩm bẩm: "Để ta xem xem thuốc gì có thể đắp vết thương ngoài da, hôm nay vừa mới học xong…………… Đúng rồi, xà sàng tử, thứ này mà lấy nhiều, lão già họ Diêu nhất định sẽ phát hiện ra."
Thân hình con mèo đen vốn đang căng cứng, bỗng chốc thả lỏng đôi chút.
Trần Tích lấy chút xà sàng tử phơi khô, cẩn thận nghiền thành bột mịn.
Hắn nhìn con mèo đen: "Ta bôi thuốc cầm máu cho ngươi, đừng cào ta đấy nhé."
Thế nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, khi mình bôi thuốc bột lên vết thương của con mèo đen, nó lại chẳng hề né tránh, cứ như thể nó biết rõ hắn đang muốn giúp nó vậy.
Con mèo đen như một bức tượng nhỏ, ánh mắt dõi theo từng động tác của Trần Tích, cuối cùng, thân hình luôn trong tư thế xù lông bất cứ lúc nào cũng dần thả lỏng.
Bộ lông của con mèo đen dày rậm, muốn kiểm tra kỹ càng phải vén từng lớp lông, rất tốn thời gian.
Chờ đến khi Trần Tích xử lý xong mọi vết thương của con mèo đen, hắn mới thở phào một hơi, mỉm cười: "Đại công cáo thành!"
Nói rồi, hắn mới phát hiện con mèo đen đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cái đầu nhỏ nhắn gối lên tay hắn.
Trần Tích trầm mặc hồi lâu, tay vẫn chưa từng rời đi.
Một người một mèo cứ thế yên tĩnh mà dịu dàng trong quầng sáng nhỏ bé.
Trần Tích cúi đầu nhìn con mèo đen, trầm mặc hồi lâu rồi mới thốt lên: "Có lẽ chỉ có thể tâm sự với ngươi thôi…"
Hắn dựa người vào quầy, ánh mắt nhìn ngọn lửa bập bùng: "Lúc ở bệnh viện Thanh Sơn, ta cứ ngỡ mình sẽ không chết.
Ta đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, thậm chí còn chuẩn bị cả giấy chứng nhận tâm thần, để sau khi giết người có thể thoát tội, kết quả vẫn bị người ta phản sát.
Nhưng thôi chết thì chết, chỉ cần báo được thù là được."
"Lý Thanh Điểu nói với ta, người của Bắc Câu Lô Châu phụ trách đưa ta đi, ta cũng chẳng hiểu hắn ta rốt cuộc là có ý gì.
Bắc Câu Lô Châu ở đâu, tứ thập cử trùng thiên lại là cái gì, sao ta lại đột nhiên trọng sinh thành một tiểu học đồ, cô thân một mình sống ở thế giới này…"
"Lúc ta biết được mình còn người thân từ sư phụ, thật ra ta cũng không mong đợi lắm đâu… Được rồi, vẫn có chút mong chờ đấy.
Nhưng buổi chiều hôm ấy, khi ánh tà dương dần dần rút khỏi người, ta lại có cảm giác mình bị thế giới này bỏ rơi…"
"Nghe có chút ủy mị nhỉ…"
Trần Tích lẩm bẩm những lời linh tinh lộn xộn, sau khi đến thế giới này, hắn không có ai để tin tưởng, cũng không có ai đáng để tin tưởng, những bí mật và hoang mang ấy, hắn chỉ có thể chôn chặt trong lòng, cuối cùng lại nói với một chú mèo nhỏ đang ngủ.
Hình như chính hắn cũng thấy buồn cười, hắn cúi đầu nói với con mèo đen: "Cảm ơn ngươi, chịu khó nghe ta lải nhải nãy giờ, tâm trạng ta tốt hơn nhiều rồi!"
Lúc này, con mèo đen bỗng mở mắt, nhẹ nhàng đặt bàn chân lên cổ tay Trần Tích, như đang an ủi hắn.
Trần Tích nhìn bàn chân nhỏ đầy lông, ngẩn người hồi lâu, rồi hỏi: "Ta đoán, ngươi là bởi vì chưa từng đánh thắng mèo trắng, Tĩnh phi và Xuân Dung chê ngươi không nên thân nên mới không chịu chữa thương, cũng chẳng cho ngươi ăn uống gì.
Cho nên đường đường là mèo của Vương phi nuôi, vậy mà lại thèm thuồng một cái bánh bao thịt, đúng không?"
Con mèo đen im lặng nhìn hắn.
Trần Tích nghiêm túc hỏi: "Hay là sau này, chờ khi ta có năng lực rời khỏi y quán, ngươi đi theo ta, cùng ta bôn ba giang hồ nhé?"
Con mèo đen lộ vẻ mặt khó hiểu.
“Không được, phải có chút nghi thức chứ!” Trần Tích từ quầy hàng rút ra một tờ giấy dùng để kê đơn thuốc, dùng bút lông nguệch ngoạc viết xuống bài văn khấn cổ xưa dùng khi nhận nuôi mèo: "Mèo con lạc lối chốn thành đô, quanh thân mây đen vây phủ, nay Trần Tích ta xin nhận “Ô Vân” về nhà, vì không có cá khô, nên dùng một viên thủy tinh châu thay cho lễ vật, xin ông Táo chứng giám lòng thành không bỏ rơi, xin Thành Hoàng chứng giám ân nghĩa vẹn toàn."
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, hắn lấy chu sa ra nhìn mèo đen: “Nếu ngươi thật có thể hiểu được lời ta nói, và đồng ý đi theo ta, vậy thì tự mình in dấu tay đi.”
Dưới ánh mắt của thiếu niên, mèo đen do dự một lúc, cuối cùng lại thật sự giơ móng ra chấm vào chu sa đỏ son, sau đó in dấu lên tờ giấy.
Giây lát sau, tờ giấy bỗng tự bốc cháy, hóa thành những đốm sáng li ti trong không khí.
Chứng kiến cảnh tượng huy hoàng trước mắt, Trần Tích lẩm bẩm: “Thế giới này, quả nhiên không tầm thường……”
Có tiếng hỏi: “Không bình thường chỗ nào?”
Đầu Trần Tích chậm rãi quay sang con mèo đen.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...