Thanh Sơn Dịch


“Ăn đi,” Trần Tích mong đợi nhìn.

Thế nhưng, khi con mèo đen há miệng ra muốn ngậm lấy, thì đám màu xám hẹp dài như con rắn trong viên trân châu, như sinh vật sống kịch liệt cuộn trào lên, mà con mèo đen cũng bị một lực lượng vô hình đẩy ra!

“Ơ?” Trần Tích bị một màn siêu nhiên này làm chấn động, hắn vô cùng chắc chắn vừa rồi có một cỗ lực lượng vô hình từ trên viên trân châu bộc phát ra, đẩy con mèo đen đi!

Con mèo đen nhỏ bé cong sống lưng lên, đối mặt với viên trân châu bày ra tư thế chiến đấu, không dám tới gần nữa.

“Đây là vì sao nhỉ,” Trần Tích nghi hoặc.

Lời còn chưa dứt, từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Trần Tích quay đầu nhìn lại, thì thấy một cỗ xe ngựa từ xa đến gần, lao về hướng y quán, nó xé tan màn sương mù yên tĩnh.

Xe ngựa đi ngang qua trước mặt hắn, người đánh xe giục ngựa thần sắc lo lắng, chắc là có chuyện rất gấp gáp.


“Hình như là tới tìm sư phụ đây, mình phải nhanh chóng quay về thôi,” Trần Tích nói: “Đúng rồi, ngươi...”

Khi hắn quay đầu lại lần nữa, con mèo đen đã sớm không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại viên trân châu lặng lẽ nằm trên mặt đất.

Lúc Trần Tích gánh đòn gánh loạng choạng trở về y quán, bên ngoài y quán đang dừng cỗ xe ngựa kia, hai con ngựa tuấn tú khỏe mạnh, toàn thân trên dưới cơ bắp cuồn cuộn, bờm ngựa chải chuốt sạch sẽ.

Thân xe bằng gỗ có khắc hoa văn chim hoàng yến, đuôi chim hoàng yến kéo dài đến đuôi xe, phức tạp mà tinh xảo.

Bên cạnh xe, Xà Đăng Khoa đang cùng người đánh xe, chuyển một số hành lý lên xe.

Trần Tích gánh đòn gánh tiến lại gần hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Lúc này, giữa hai hàng lông mày Xà Đăng Khoa kìm nén không được sự vui mừng: “Sư phụ muốn đi khám bệnh cho người ta.”

“Ngươi sao lại vui mừng như vậy...”

“Ta đương nhiên vui mừng rồi!” Xà Đăng Khoa hạ thấp giọng nói: “Sư phụ lần này đi ít nhất phải mười ngày nửa tháng, chúng ta lập tức không cần bị đánh bị mắng, cũng sẽ không bị khảo hạch kiến thức, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau đi Đông Thị, đi hẻm Hồng Y...!Nếu là Tam ca ta giúp người ta tổ chức lễ đường hội, ta có thể dẫn các ngươi lén lút vào nghe hát, mấy ngày trước còn nghe nói Mã gia ban của Lê Viên muốn trở về hát đường hội đó!”

“Đi xem bệnh cho nhà ai vậy?” Trần Tích tò mò.

Xà Đăng Khoa hạ thấp giọng nói: “Nghe nói là mật thám ti của Nội Tướng truy tra Cảnh Triều gian tế, bắt mấy đứa con cháu trẻ tuổi nhà họ Lưu nhốt vào ngục, trong đó có một người bị tra tấn đến chết.

Lưu lão thái gia nghe tin tức giận đến mức ngất đi, hiện giờ đang hấp hối rồi.”

Trần Tích nghe xong lời này, đột nhiên nhớ lại biểu cảm cười như không cười của Vân Dương lúc đứng trước cửa Chu phủ, đó là cảm giác nguy cơ hiện giờ hắn không thể nào xua tan được: “Mật thám ti quyền lực lớn như vậy sao?”

“Còn phải nói,” Xà Đăng Khoa nói: “Nhi nữ Lưu lão thái gia là đương triều Thái hậu, nhi tử lại là đương triều Lại bộ Thượng thư, cho dù là gia thế như vậy, mật thám ti vẫn cứ bắt, trên đường ai cũng nói, mật thám ti làm việc có thể tiên trảm hậu tấu, Hoàng quyền đặc biệt cho phép.”


Trần Tích mơ hồ cảm thấy không đúng, mật thám ti cho dù quyền lực lớn, cũng không nên ngay cả Thái hậu và Lại bộ Thượng thư cũng không để vào mắt chứ?

Hai người đang trò chuyện, lại thấy Diêu lão đầu từ y quán đi ra, bên cạnh còn có một người trung niên khí độ uy nghiêm.

Diêu lão đầu dặn dò ba đồ đệ: “Mấy ngày ta rời đi, các ngươi không được tự tiện bắt mạch cho bệnh nhân, nếu có bệnh nhân mang theo đơn thuốc đến, các ngươi cứ theo đơn mà bốc thuốc.

Đừng có sai lệch cân lượng thuốc khiến ta bị lỗ, ta trở về việc đầu tiên là kiểm kê kho, kẻ nào dám để ta bị lỗ, kẻ đó tự bỏ tiền túi ra đền!”

Trần Tích trong lòng cả kinh, bản thân còn chưa nghĩ ra cách xử lý cây sâm già kia, Diêu lão đầu trở về muốn kiểm kê kho phát hiện ra vấn đề thì phải làm sao?

Người trung niên đi cùng nói: “Diêu lão tiên sinh, chúng ta lên đường thôi, trong nhà chắc đang đợi sốt ruột lắm rồi, dù sao cũng phải kéo dài đến khi phụ thân ta từ kinh thành chạy về gặp lão thái gia lần cuối mới được.”

Diêu lão đầu gật gật đầu: “Đi.”

Lưu Khúc Tinh tiến lên đỡ Diêu lão đầu lên xe ngựa, chỉ thấy xe ngựa phi nhanh đi, tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đường lát đá xanh phát ra âm thanh thanh thúy.

Xà Đăng Khoa cảm thán nói: “Muốn mua một chiếc xe ngựa như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền a?!”

Lưu Khúc Tinh cười nói: “Thật không có kiến thức, nhìn thấy con chim hoàng yến trên xe ngựa kia chưa, đây phải là gia tộc có người làm quan nhị phẩm trong triều đình, được ngự ban thưởng mới có thể dùng loại hoa văn này.


Ở Đại Ninh triều ta, người thường cho dù ngồi kiệu cũng là quá phận, ngươi có mấy cái đầu mà dám ngồi loại xe ngựa này?”

Xà Đăng Khoa cười lạnh một tiếng: “Nói cứ như ngươi thật sự là người nhà họ Lưu ấy!”

Lưu Khúc Tinh trừng mắt: “Ta sao lại không phải người nhà họ Lưu?”

“Nhà ngươi bất quá chỉ là chi thứ tám đời nhà họ Lưu, người ta có nhận ngươi sao?” Xà Đăng Khoa hỏi ngược lại: “Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng có cốt khí, dựa vào bản thân mà kiếm cơm ở bến tàu, chưa bao giờ a dua theo người khác.”

Lưu Khúc Tinh tức giận: “Ta còn từng cùng cha mẹ đi dự đại thọ chín mươi tuổi của Lưu lão thái gia đấy!”

“Đúng, ngồi ở bàn của đám gia nhân.”

“Ngươi…”

Trần Tích bất đắc dĩ nhìn hai người vừa đánh nhau vừa chạy vào y quán, đột nhiên, hắn nhận ra một tia khác thường, quay đầu lại hắn liền thấy con mèo đen nhỏ bé kia không hề rời đi, mà là trốn trong bóng râm lộn xộn trên mái hiên đối diện, lén lút quan sát bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui