Mèo đen nhỏ con hơn, bị đánh cho đến choáng váng, đầu bị đạp đến mười mấy cái, hồn vía lên mây.
Nhưng khi Trần Tích vừa bước lên cầu thang, mèo đen bỗng dứt khỏi mèo trắng, nhìn chằm chằm vào tay áo hắn, khịt khịt mũi.
Nó muốn đến gần Trần Tích, nhưng mèo trắng lại nhào tới, vật nó về góc đánh tiếp.
Xuân Hoa dẫn Trần Tích lên lầu hai, hướng về phía bình phong nói: “Phu nhân, người của y quán đã tới, để cho hắn xem bệnh cho người.”
Lúc này, một bà ma ma mặt mày hung dữ nhìn Xuân Hoa, tức giận hỏi: “Diêu thái y đâu? Sao lại là một tiểu tử miệng còn hôi sữa thế này?”
Xuân Hoa sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Diêu thái y cứ khăng khăng nói tối nay đại hung, không nên ra khỏi cửa, nô tỳ có lôi cả Vương gia ra cũng không mời được ông ta.”
Khuôn mặt bà ma ma sa sầm lại: “Thái y của Vương phủ, Vương phủ lại không mời được? Vị Diêu thái y này ra vẻ ta đây ghê gớm thật!”
Vân phi cau mày nói: “Ta biết Diêu thái y thích xem ngày lành tháng tốt, nhưng tối nay cũng không đến, thật là không thể nào nói nổi.
Chờ Vương gia từ Giang Nam trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho ngài ấy, nếu Vương phủ cũng không sai khiến được Thái y quán, thì Thái y quán này cũng không có cũng được.”
Bà ma ma hỏi: “Vậy tối nay, tối nay cứ bỏ qua như vậy sao? Bệnh tình của phu nhân nhà ta phải làm sao!”
Vân phi lộ vẻ khó khăn: “Vương gia hiện tại không có ở đây, Diêu thái y là quan thất phẩm, rốt cuộc phải chờ Vương gia trở về quyết định.”
Bà ma ma trầm giọng nói: “Chẳng lẽ là Vân phi nương nương đã dặn Diêu thái y đừng tới?”
Tĩnh phi sau bức bình phong vội vàng nói: “Xuân Dung, không được vô lễ với Vân phi tỷ tỷ!”
Vân phi mỉm cười: “Không sao, Xuân Dung cũng là lo cho muội muội mà thôi.
Hay là thế này, người của Thái y quán đã tới rồi, để hắn xem bệnh cho Tĩnh phi muội muội trước đã.”
Tĩnh phi nhẹ giọng nói: “Cũng được.”
Xuân Dung trừng mắt nhìn Trần Tích, lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới xem bệnh cho Tĩnh phi.”
Trần Tích cúi đầu không nói.
Hắn căn bản sẽ không xem bệnh cho ai cả……
Hơn nữa, lúc này điều quan trọng nhất không phải là xem bệnh, xem đúng, xem sai, đều sẽ gặp rắc rối.
Xuân Dung thấy hắn không nói gì, tức giận quát: “Xem bệnh!”
Trần Tích suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng buồn bã chắp tay nói: “Xin lỗi phu nhân, ta học y chưa được hai năm, một là thời gian theo sư phụ còn ngắn, hai là học nghệ chưa tinh, thật sự không biết xem Tĩnh phi có trúng độc hay không.
Chuyện này, e là phải để sư phụ ta đến xem, ta sẽ quay về cố gắng thuyết phục ông ấy, xem có thể mời ông ấy đến đây được hay không.”
Xuân Dung ma ma nghe vậy liền quát lớn: “Chưa bắt mạch đã dám nói không biết, lôi ra đánh chết! Thái y họ Diêu kia là quan thất phẩm, không thể động được, nhưng một tên học việc nho nhỏ như ngươi thì đánh chết cũng chẳng sao, vừa hay để Thái y quán thấy kết cục của tội chểnh mảng!"
Lời còn chưa dứt, bốn nữ tử lực lưỡng từ dưới lầu xông lên, bước chân dồn dập như sấm, chẳng nói chẳng rằng liền lôi Trần Tích ra ngoài.
Tóc tai hắn rối bời, cây trâm gỗ rơi lăn lông lốc trên sàn, lớp áo mỏng manh phát ra tiếng xé rách chói tai.
Vân phi nhấp một ngụm trà, dửng dưng như chẳng hề nghe thấy.
Trong mắt bậc quý nhân thời này, mạng sống của một tên học việc nhỏ nhoi chẳng đáng bận tâm.
“Khoan đã, để ta nói hết đã,” Trần Tích vùng vẫy, cố gắng lên tiếng, “Tuy ta không tinh thông y thuật, nhưng nếu Tĩnh phi nương nương thật sự bị hạ độc, ta nguyện tìm ra hung thủ!”
Lầu hai bỗng chốc im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Trần Tích.
Vân phi đặt tách trà xuống, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dò xét đầy tò mò: “Ồ? Ngươi có bản lĩnh đó sao?”
Nàng nhìn chàng thiếu niên đang trong tình cảnh khốn đốn, bỗng dưng cảm thấy hắn không hề giống một tên học việc tầm thường, ánh mắt hắn càng lúc càng thêm kiên định.
Trần Tích dồn dập hỏi: “Xin hỏi Tĩnh phi nương nương mang thai đã mấy tháng?”
Phía sau tấm bình phong, giọng nói yếu ớt của Tĩnh phi vang lên: “Năm tháng.”
Trần Tích nói: “Thai nhi năm tháng đã thành hình, nếu dùng thuốc độc mạnh, chỉ trong vài canh giờ sẽ khiến thai nhi chết yểu, thậm chí cả người mẹ cũng khó lòng bảo toàn! Trên đời này không có loại độc nào chỉ hại thai nhi mà không hại đến sản phụ!”
“Cơ chế của thuốc phá thai là khiến lượng progesterone trong cơ thể giảm xuống, tử cung co bóp, từ đó đẩy thai ra ngoài.
Loại thuốc này muốn có tác dụng trong vòng một ngày thì chỉ có thể dùng cho thai nhi dưới ba tháng.”
“Còn những nguyên nhân khác có thể khiến thai nhi năm tháng tuổi bị sảy, thứ nhất là do bệnh lý cơ quan sinh sản của người mẹ, ví dụ như dị dạng tử cung; thứ hai là do bệnh lý toàn thân của người mẹ, ví dụ như cúm, viêm phổi, suy tạng; thứ ba là do bị va chạm mạnh; thứ tư là do tâm lý sản phụ bị kích động mạnh, ví dụ như đau buồn hoặc hoảng sợ.”
Trần Tích hỏi: “Tĩnh phi nương nương, mấy tháng gần đây người có cảm thấy khó chịu trong người không?”
Xuân Dung ma ma đáp: “Nương nương nhà ta trước nay vẫn khỏe mạnh, chỉ là mấy tháng gần đây có hơi chán ăn, trước đó đã mời Diêu thái y đến khám, ông ấy nói chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai mà thôi.”
Trần Tích không xem lời Diêu lão đầu kia là căn cứ để tham khảo, hắn từng đọc qua y thư tổng cương, cho dù đối phương là thái y đức cao vọng trọng thì cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thời đại.
Hắn tiếp tục hỏi: “Gần đây Tĩnh phi nương nương có bị va chạm mạnh hoặc là tâm trạng thay đổi thất thường không?”
Xuân Dung ma ma cười lạnh: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, nương nương nhà ta là kim chi ngọc diệp, sao có thể xảy ra những chuyện như ngươi nói? Nếu ngươi chỉ định câu giờ, lát nữa e là không chỉ đơn giản là đánh chết đâu.”
Trần Tích đột nhiên lên tiếng: “Nếu như tất cả những điều trên đều không phải, vậy thì chính là trúng độc! Nhưng tuyệt đối không phải trúng độc trong đêm nay, mà là trúng độc lâu dài!”
“Hửm?”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...