Edit: Ishtar
Lang Hi trấn định tự nhiên dùng đũa gắp một miếng, sau đó lại đem thịt cá đã chấm giấm chua bỏ vào trong chén của cô.
"Ăn đi, cá lạnh sẽ tanh, không thể ăn được."
Hàn Tả Tả bi phẫn lên án: "Chú Tư à, anh rất gian nha!"
"Thái giám?" Lang Hi nhếch một bên mày: "Hoạn quan?"
Hàn Tả Tả cắn đũa căm giận nói: "Chú Tư, tiếng Trung của anh quá tệ rồi! không phải ‘giam’ trong thái giám, mà là ‘gian’ trong gian trá nha!"
"nói như thế nào?" Lang Hi ra vẻ khó hiểu nhíu mày, "Gian ai?"
"Em a!" Hàn Tả Tả vẫn chưa phát giác, "anh cư nhiên gạt em... Cho dù anh không gạt em kia cũng là cố tình lầm lẫn!"
Lang Hi trầm giọng nói: "Gian tốt." (O.O)
Hàn Tả Tả thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hai mắt lưng tròng trừng mắt hắn, cố tình Lang Hi đối với việc cô tỏ ra hung ác không thèm để tâm, vẫn từ tốn lựa bỏ xương cá, sau đó gắp thịt cá đưa tới bên miệng cô.
Hàn Tả Tả chỉ đành bại trận, một ngụm nuốt nguyên miếng cá tươi xuống bụng, phẫn nộ than thở: "Chú Tư, anh lại trêu chọc em..."
"Ân." Lang Hi bình tĩnh hỏi, "Chua không?"
Hàn Tả Tả ăn ăn, mơ hồ không rõ nói: "Cũng được, ăn rất ngon!"
Lang Hi tiếp tục gắp cho cô ăn cá chấm giấm chua, thản nhiên nói: "Thích ăn giấm chua, liền ăn nhiều một chút." (~o~)
Hàn Tả Tả: "..."
Hàn Tả Tả khóe miệng co rút, đột nhiên cảm thấy vị chua quá nhiều, chua đến nổi dạ dày đều co rút lại.
Hàn Tả Tả cô đây chưa từng liên tiếp chịu thiệt nhiều lần như vậy.
cô trước nay không dễ dàng chịu thua, thói quen ‘tranh cường háo thắng’, sao có thể để mình mắc sai lầm trên cùng một người như vậy chứ.
Nhưng mà... Tình yêu luôn làm người ta thay đổi.
không phải tình yêu làm cho người ta trở nên ngu ngốc, mà là chìm đắm bên trong hạnh phúc, luôn nguyện ý vứt bỏ những suy nghĩ tính toán chi li, thỏa mãn mọi mong muốn của đối phương.
Bữa cơm tối này, Hàn Tả Tả ăn cực kỳ thỏa mãn, không nói tới ‘món tủ’ của quán này là hải sản đều vào bụng cô, càng hài lòng hơn là, toàn bộ quá trình không cần cô tốn sức, Lang Hi luôn chu đáo cẩn thận lấy sạch xương cá ra cho cô.
Hàn Tả Tả uống nước, thoả mãn vuốt bụng: "Ăn thật no!"
Lang Hi ngược lại ăn không nhiều lắm, tao nhã cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng hỏi: "đi được chưa?"
Hàn Tả Tả thế này mới cảm thấy ngượng ngùng: "Chú Tư, anh ăn no chưa?"
Lang Hi như có thâm ý khác nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng liếm liếm môi, cũng không đáp lời, thản nhiên nói: "No rồi thì đi thôi."
Hai người cùng nhau ra khỏi quán ăn Ngư Dương, bên ngoài đã lên đèn sáng rực.
Buổi đêm gió xuân thổi qua, đã không còn rét lạnh đến tận xương nữa, ngược lại làm cho người ta tràn đầy sức sống, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Hàn Tả Tả hít một hơi thật sâu, vuui vẻ hô: "Cuối cùng mùa xuân đã về!"
Hàn Tả Tả nghiêng đầu nhìn hắn: "Chú Tư, vừa mới ăn tối xong, không bằng chúng ta đi dạo xung quanh một chút, cho tiêu hóa bớt rồi mới quay lại xe được không?"
Lang Hi tất nhiên không có ý kiến.
Khu vực này không giống trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường xe qua lại cũng không nhiều, ven đường trồng những cây hoa nhỏ màu trắng, thoang thoảng tỏa hương thơm, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, vô số cánh hoa rì rào rơi xuống.
Đoạn đường yên tĩnh thơ mộng như vậy, dường như vì những người yêu nhau tản bộ qua đây mà chuẩn bị.
Hàn Tả Tả bắt gặp vài đôi tình nhân cũng đang nhàn nhã bước đi, rốt cục nhịn không được lặng lẽ tới gần người đàn ông bên cạnh.
Lang Hi ánh mắt khẽ động đậy, tay đang đút trong túi quần bỗng rút ra, không chút do dự nắm lấy tay cô, kéo cô đi sát vào bên cạnh mình, thản nhiên nói: "Đường rất chật, đừng chắn đường."
Hàn Tả Tả buồn cười, ngón tay giãn ra cùng mười ngón tay của hắn đan xen.
"Công việc rất bận sao?"
Hàn Tả Tả biết Lang Hi xấu hổ, đang muốn chuyển đề tài, nên thuận theo lời hắn nói.
Hàn Tả Tả lần đầu tiên chính thức tiếp xúc công việc trong giới giải trí, tuy rằng vừa mệt lại phức tạp, nhưng thật sự cũng học được không ít thứ, dần dần phát sinh hứng thú đối với giới giải trí.
"Làm ngôi sao cũng thật không dễ dàng, chuyện giẫm đạp lên nhau lúc nào cũng có, rõ ràng không làm gì sai, nhưng anh thân phận thấp kém, anh không bằng người ta, như vậy tất cả sai lầm đều là của anh, anh phải cam chịu..."
Hàn Tả Tả xúc động nói, buộc miệng nhắc tới việc Tang Đồng quay MV bị đạo diễn ‘kêu đến gọi đi’, mà một trợ lý nhỏ bé như cô phải thay cô ấy nhún nhường nhận lỗi.
Lang Hi ngẫu nhiên đáp lại một tiếng, nghe đến đó không khỏi trầm mặt.
"Đến Khôi Hoằng, không ai dám bắt nạt em."
Hàn Tả Tả sửng sốt, cô chỉ xem như đang tán gẫu mới vô tình nhắc tới chuyện này, nói đến tên người mẫu nam kia, bất quá chỉ là cảm thấy vẻ mặt hắn khi không coi air a gì có chút buồn cười mà thôi.
Hàn Tả Tả không nghĩ tới Lang Hi nghe xong lại có phản ứng như vậy, cười cười nói: "Vậy nếu Chú Tư anh bắt nạt em thì sao?"
Lang Hi dừng bước, cúi đầu nhìn cô nghiêm túc nói: "Nếu anh bắt nạt em, em cũng có thể bắt nạt anh lại!"
Tiếng cười của Hàn Tả Tả càng lúc càng lớn: "Chú Tư, ý tốt của anh em hiểu được, nhưng là em không nghĩ dựa vào người khác..."
Lang Hi nhíu nhíu mày, không hờn giận nói: "Tôi không phải người khác."
Hàn Tả Tả cười trấn an hắn: "Đúng đúng đúng, anh không phải người khác, anh là người trong nhà... Chú Tư, nếu em vào Khôi Hoằng, ở dưới đôi cánh bảo hộ của anh, quả thật sẽ ‘thuận buồm xuôi gió’, nhưng như vậy sẽ làm em cảm thấy không còn ý nghĩa. Em thích dựa vào chính mình cố gắng đạt được điều mình muốn, quá trình càng gian khổ, sau khi thành công em sẽ càng vui vẻ!"
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Bất quá anh yên tâm, em cho tới bây giờ cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt, nếu thật sự gặp phải chuyện phiền phức gì, em nhất định sẽ không khách khí, lập tức tìm anh nhờ giúp đỡ!"
Lang Hi sắc mặt thoáng dịu đi, tuy rằng ánh mắt vẫn mang theo một tia u ám, nhưng vẫn mở miệng nói: "Em muốn làm cái gì, tôi đều cùng em."
Hàn Tả Tả cười rộ lên, kìm lòng không được kiễng chân, hôn lên khóe môi của hắn, lẩm bẩm nói: "Chú Tư, anh thật tốt..."
Lang Hi vươn tay, ngón tay ôn nhu sửa lại chút tóc rối trên đầu cô, lấy xuống đóa hoa rơi trên đó.
Gió xuân làm cho người ta mê đắm, hoa trắng lả tả bay trong gió.
Hàn Tả Tả chủ động khẽ hôn khóe môi hắn, nhiệt độ ấm áp làm cho khóe môi đóng băng lạnh lùng nháy mắt hòa tan, phiến môi mỏng của Lang Hi rốt cục không còn lạnh lẽo cứng rắn nữa, như thành phố đang ngủ đông thức tỉnh, trong phút chốc không gian trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi.
Hàn Tả Tả mê luyến vuốt khóe môi hắn, hơi hơi cong lên ý cười ấm áp, phát họa một cái xoáy nước mờ nhạt, lại như được dòng rượu ngon thượng hạng rót vào, làm cho người ta không thể tự kềm chế trầm luân trong đó.
"Chú Tư, anh cười..."
Hàn Tả Tả đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ vỗ về khóe môi có cái lúm đồng tiền nho nhỏ kia, cúi đầu nói: "anh nên cười nhiều một chút, anh cười lên thật xinh đẹp..."
Ánh mắt Lang Hi có chút lúng túng, hiển nhiên là không quen với việc được người khác khen ngợi, nhưng bởi vì người này là Hàn Tả Tả, trong lòng lại nhịn không được có chút cao hứng.
Lang Hi bắt lấy ngón tay cô, lòng bàn tay ấm áp, theo đầu ngón tay truyền xuống tận đáy lòng.
"Em thích?"
Hàn Tả Tả đôi mắt long lanh, thật mạnh gật đầu nói: "Thích! Chú Tư cười lên thật đẹp!"
Tươi cười của Lang Hi dường như lại thâm sâu thêm vài phần, nghiêm túc đồng ý nói: "Tôi đây về sau sẽ thường cười cho em xem!"
Lời thề non hẹn biển sống chết không rời, bất quá chỉ cần một câu hứa hẹn đơn giản như vậy mà thôi.
Biển hoa trăng sáng, cũng không bằng nụ cười thoáng lướt qua của anh.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người liền đi trở về.
Lang Hi lái xe đưa Hàn Tả Tả trở về trường học, buổi tối không cho phép xe bên ngoài đi vào, Lang Hi vốn muốn đưa cô đến ký túc xá, lại bị Hàn Tả Tả cự tuyệt.
"Trễ rồi, Chú tư anh trở về đi, chỉ có chút đồ em xách được mà!"
Hàn Tả Tả từ trong xe lấy ra bao lớn bao nhỏ, vội vàng chạy chậm vào cổng, ngoảnh lại nhìn Lang Hi cười tạm biệt, liền không quay đầu lại đi vào trong bóng tối.
đi đường tắt rất nhanh đã về tới ký túc xá, Hàn Tả Tả tâm tình vui sướng đem đồ mua được hôm nay sắp xếp ổn thỏa, ngâm nga bài hát bưng chậu đi vào phòng rửa mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...