Thanh Quỳ Mộc Dương

Một tháng sau, Lý Bỉnh Huy bất ngờ nhận được điện thoại của Mục Anh.

“Mục Lan muốn xin nghỉ, đến miền Nam phát triển, em có biết không?”

“Xin nghỉ đến phía Nam?!”

“Ừ, nó gửi thư hỏi ý kiến anh.”

Nửa ngày không thấy Lý Bỉnh Huy trả lời, Mục Anh nói: “Em không nói lời nào, có phải chuyện này đối với em là không sao cả, đúng không?”

“Không! Không phải! Em…” Lý Bỉnh Huy sống mũi đau xót, nói không được nữa.

“Chuyện của em và Mục Lan, nó đã nói với anh từ lâu rồi. Nó nói bây giờ em đang cùng người khác yêu nhau đúng không…”

“Không phải đâu! Đó chỉ là hiểu lầm!”

“À, vậy thì tốt. Lúc trước Mục Lan là vì muốn ở gần em mới chọn trở về quê phát triển. Bây giờ cũng là vì em mới muốn bỏ đi. Em nói thật cho anh biết, em đối với nó có chút tình cảm gì hay không. Nếu có thì anh sẽ khuyên nó ở lại, còn nếu không có thì…”

“Có chút tình cảm nào hay không à?!”

“Phải.”

“Vì cô ấy, em có chết cũng không oán, thì có tính là có tình cảm không?”

“À…” Mục Anh nhất thời không biết nên nói gì cho phải, “Nếu đã như vậy có khúc mắc gì mà không thể giải được chứ, em cũng biết con nhóc đó từ nhỏ đã rất cứng rắn, đừng chấp nhặt chuyện nhỏ với nó, nhịn nó một chút, chịu thua trước, cũng không sao mà...”

“Em định để qua một thời gian nữa sẽ… không ngờ cô ấy lại…”

“Tính nó vẫn còn con nít lắm. Trong tất cả mọi chuyện, em phải tính toán cho nó...”


……

Từ hôm ầm ĩ với Lý Bỉnh Huy một trận thì Mục Lan đã đổi số điện thoại, cho nên Lý Bỉnh Huy dù có ấn hư cả điện thoại, thì cũng đừng mong có thể bằng con số mà hắn đã nhớ như in trong lòng kia có thể liên hệ được với Mục Lan.

Mục Lan tuy đã đổi số điện thoại, nhưng lại không đổi chỗ ở, mà chỗ này thì Lý Bỉnh Huy có thể nói là quen cửa quen nẻo tuy rằng đã một tháng hắn không bước tới đó.

Sau khi nhận được điện thoại của Mục Anh thì ngay tối hôm đó Lý Bỉnh Huy đã đi, nhưng mà hắn đi một trận uổng công, bởi vì cửa phòng ký túc xá của Mục Lan đã khóa.

Bây giờ không phải là ngày nghỉ cuối tuần, cho nên Mục Lan không thể nào lại quay về nhà được, Lý Bỉnh Huy đứng ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy người, đúng lúc đó thì có một người bạn gọi điện thoại tìm hắn, cho nên đành phải mang theo sự nghi ngờ trong lòng quay trở về tiệm.

Buổi tối hôm sau, Lý Bỉnh Huy có một cuộc hẹn xã giao, bởi vậy cũng không thể đi được.

Ngày thứ ba hắn đến vào buổi tối, suýt chút nữa thì đã lỡ dịp gặp Mục Lan, sở dĩ nói như vậy là bởi vì khi hắn đứng từ rất xa thì đã thấy bóng dáng cô. Lý Bỉnh Huy muốn biết cô đi đâu liền không lên tiếng im lặng đi theo phía sau.

Lý Bỉnh Huy một đường theo dõi Mục Lan đi vào rạp chiếu phim, thì ra là có một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc tên là “Bạn gái hung dữ của tôi” đang tạo thành một cơn sốt vào giữa mùa hè năm nay.

Chờ đến khi Mục Lan mua vé xong thì Lý Bỉnh Huy cũng vội vàng chen vào mua vé. Một người nam thanh niên xếp hàng phía trước hắn đã mua được số ghế rất gần với Mục Lan, Lý Bỉnh Huy muốn đổi chỗ ngồi với anh ta, cho nên liền gọi lại, sau khi giải thích mọi việc, người thanh niên này cũng hiểu biết lý lẽ và thông cảm, lập tức đổi vé với Lý Bỉnh Huy.

Mục Lan ngồi vào vị trí của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình căn bản là không để ý tới việc Lý Bỉnh Huy đến.

“Nè, sao lại trùng hợp như vậy.” Lý Bỉnh Huy đành phải chủ động đến gần.

Mục Lan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sau đó lập tức nhìn phía sau hắn và xung quanh.

Thấy phía sau hắn không có ai, thì một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhưng vẫn tiếp tục bảo trì tư thế cũ.

Bộ phim bắt đầu chiếu chưa được 5 phút đồng hồ thì Mục Lan đã rời khỏi chỗ ngồi, Lý Bỉnh Huy đi theo hỏi cô muốn đi đâu, Mục Lan trả lời nói là muốn đi nhà vệ sinh, Lý Bỉnh Huy tin là thật, cho nên liền ngồi về chỗ của mình.

Mười phút trôi qua, không thấy Mục Lan trở về, Lý Bỉnh Huy đã hiểu hắn đã bị Mục Lan lừa.


Lý Bỉnh Huy lập tức ra khỏi rạp chiếu phim, gọi một chiếc taxi chạy về chỗ ký túc xá Mục Lan ở, nhưng cửa vẫn khóa, Lý Bỉnh Huy vì thế đã đi ra đầu hẻm chờ cô về.

Không bao lâu thì Mục Lan xuất hiện.

Nhìn thấy cô, Lý Bỉnh Huy lập tức trốn đến chỗ lối rẽ. Hắn định làm gì? … khí độ hẹp hòi, có thù tất báo đây mà.

Chờ khi Mục Lan đi đến chỗ lối rẽ, Lý Bỉnh Huy đột ngột xuất hiện trước mặt cô, không nghi ngờ gì, Mục Lan bị hù dọa hoảng sợ.

Hành động xấu này của Lý Bỉnh Huy đã mang đến cho hẳn một hậu quả không ngờ chính là bị Mục Lan xem như bao cát mà luyện quyền anh một thời gian.

Vừa rồi trên đường Mục Lan trở về, đã nhận được điện thoại của Mục Anh. Mục Anh đã kể chuyện mình gọi điện thoại cho Lý Bỉnh Huy với cô... rồi dặn dò cô không được giở tính trẻ con ra nữa, phải khoan dung độ lượng một chút, cho nên sau khi Lý Bỉnh Huy ăn nói khép nép nhận lỗi mất hết nửa ngày, thì Mục Lan cũng trưng ra gương mặt tươi cười.

“Em muốn biết, vì sao ngày hôm đó Tề Quyên cũng xuất hiện?”

“Cô ấy có một người em trai tên là Tề Hân, muốn thi vào trường đại học mà ngày xưa Bỉnh Lân đã từng học, vì vậy, nhờ anh khi nào Bỉnh Lân về thì báo cho cậu ta một tiếng, hôm đó Tề Hân đi học không tới được, vì thế Tề Quyên đã thay cậu ta đến hỏi thăm… Tề Quyên còn nói em rất đáng yêu, anh thấy em thật là đáng ghét!”

“Cô ấy thật sự khen em sao? Không thể nào, hôm đó em hung dữ như vậy.”

“Em biết bản thân mình hung dữ thì cũng coi như là còn có chút tự biết thân… không bao lâu nữa, hai gia đình chúng ta đều sẽ biết chuyện của anh và em, em phải chuẩn bị tâm lý đó, anh sợ là…”

“Anh lo người nhà anh phản đối à?”

“Người nhà anh thì vui vẻ còn không kịp nữa. Điều anh lo lắng chính là nhà em kìa.”

“Gia đình em có phản đối đi nữa thì em cũng không sợ, cái em sợ là gia đình anh không thích em thôi.”

“Sao lại không thích chứ?!”


“Thì không gả được cho đứa nhỏ, liền da mặt dày bám lấy đứa lớn.”

“Trước khi em và Bỉnh Lân quen nhau, thì mẹ anh và chị dâu của anh đều đã biết anh thích em, hai người đó biết thì ba của anh và anh trai của anh cũng không thể không biết.”

“Hả?!”

“Có một lần anh nghe được mẹ và chị dâu nói chuyện, bọn họ còn lo lắng anh và Bỉnh Lân sẽ vì em mà đánh nhau. Mà Bỉnh Lân thì có lẽ cũng đã biết, lần trước khi em làm ầm ĩ một trận ở trước mặt nó, sau khi nó về mỏ dầu đã gửi cho anh một lá thư, vẫn còn ở trong túi của anh, khi nào em về có thể đọc.”

Trong thư Lý Bỉnh Lân nói từ nhỏ thì anh ta đã biết Lý Bỉnh Huy thích Mục Lan. Năm đó, anh ta cũng đã từng vì việc Mục Lan thân thiết với Bỉnh Huy hơn mà nổi cơn ghen.

Sau này nhờ vào việc Lý Bỉnh Huy học không tốt, không thể đồng hành cùng Mục Lan, anh ta còn từng đắc chí trong lòng, bởi vì đã loại được một kẻ địch mạnh. Anh ta nói Lý Bỉnh Huy mới là người thật lòng yêu Mục Lan, cho nên hết sức khuyên nhủ Lý Bỉnh Huy đừng bỏ lỡ cô, muốn hắn cho dù như thế nào cũng phải theo đuổi được Mục Lan về.

“Bộ phim đó bị em lừa cho nên không coi được. Ngày mai chúng ta đi xem lại có được không?” Lý Bỉnh Huy nói.

“Em đã xem qua 3 lần rồi.”

“Hả? Nhưng cũng phải đi tiếp với anh! Anh muốn biết của bạn gái của nam chính kia hung dữ hơn hay bạn gái của anh hung dữ hơn!”

Lý Bỉnh Huy dứt lời, thì nhân lúc Mục Lan không chú ý, liền một tay kéo cô vào trong lồng ngực mình.

————————————

Sau khi chuyện Lý Bỉnh Huy và Mục Lan yêu nhau được công khai, nhà Họ Lý thì hoàn toàn ủng hộ nhưng nhà họ Mục thì chia ra vài phe phái. Bà nội Mục ủng hộ nhiệt liệt, mẹ Mục phản đối dữ dội. Có hai vị nữ tướng quân này đánh nhau cũng đủ toàn gia rối loạn.

Ông nội Mục thì tương đối ủng hộ, nhưng lại sợ phiền phức vì thế bảo trì thái độ sao cũng được. Ba Mục thì có chút phản đối nhưng lại sợ dẫn lửa thiêu thân vì thế cũng không dám phát biểu lập trường, mà chỉ ở sau lưng phụ họa theo đuôi đối với đồng minh của mình là mẹ Mục.

“Đúng là càng sợ cái gì thì càng có cái đó!” Mẹ Mục đem một phen nước mắt nước mũi giao lưu với ba Mục. “Em đã sớm lo lắng hai đứa chúng nó cứ thân thiết như thế, kiểu gì cũng sẽ dính vào nhau, bây giờ thì đúng rồi đó, ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được… làm gì có chuyện yêu đương với đứa em xong, bây giờ lại yêu thằng anh chứ, chuyện này thành ra trò cười cho thiên hạ mất rồi.…

Chẳng lẽ ngoại trừ nhà họ Lý bọn họ thì con gái chúng ta không thể tìm được chồng hay sao?… Em đã quyết tâm rồi, cho dù con gái có cả đời không lấy chồng đi nữa, thì cũng không thể để cho nó và bọn con trai nhà họ Lý đó sống chung với nhau đâu…”

Ngoài việc Mục Lan đã từng cùng Lý Bỉnh Lân yêu nhau một thời gian thì trong lòng mẹ Mục vẫn còn có một chướng ngại lớn hơn, đó chính là bà đối với Lý Bỉnh Huy còn có một chỗ không hài lòng, chính là ngại hắn làm ăn mua bán kinh tế không ổn định và tính cách không đủ trầm tĩnh vững chắc.

Bà nội Mục về điểm này đã phát biểu để biện hộ rằng:

“Không cần cha mẹ nhọc lòng, không dựa vào người thân hỗ trợ, từ một thằng làm công, dựa vào nỗ lực và tài năng, tự bôn ba lập nghiệp cho riêng mình, cái này mà không gọi là trầm tĩnh vững chắc, thì cái gì mới đúng? Chẳng lẽ hiền lành nhút nhát, kêu đi đông không dám đi tây mới gọi là trầm tĩnh vững chắc sao?! Buôn bán thì đã làm sao, không có đầu óc thì làm sao mà làm được!… Như thế nào mới gọi là có bảo đảm? Chỉ cần tay chân cần mẫn, thì không sợ không có cơm ăn! Theo bà già này thấy so với những người làm công ăn lương cho nhà nước thì nó có tiền đồ hơn rất nhiều!”


Mục Anh từ nhỏ chính là tâm phúc của bà nội Mục và mẹ Mục, tuy rằng ở nơi xa, nhưng tầm ảnh hưởng thì lớn hơn so với bất cứ người nào.

Nếu không ai thuyết phục được ai thì bọn họ liền cầu viện tới Mục Anh. Mục Anh không phụ sự kỳ vọng của ông nội, bà nội cùng với em gái, chỉ nói mấy câu đã khiến cho mẹ anh phải nhượng bộ…

Thật ra, Mục Anh cũng không giảng đạo lý gì to lớn đối với mẹ mình, anh chỉ nói rằng: “Mục Lan đã nói với con, nếu mẹ vẫn cứ khăng khăng phản đối chuyện của nó, thì nó sẽ cùng Bỉnh Huy bỏ nhà ra đi... Tính tình nó như thế nào mẹ không phải không hiểu rõ! Mẹ luôn sợ người ta chê cười, nếu thật sự đi đến bước đó thì có phải là người ta càng cười lớn hơn nữa hay không, chuyện này mẹ rất rõ ràng!”

“Mẹ đây là tạo cái nghiệt gì!” Mẹ Mục không thể không than thở, “Sao lại có thể sinh ra một đứa con gái không biết nghe lời như vậy?!”

……

Thế là tất cả các chướng ngại ở giữa hai người đã được thanh trừ sạch sẽ, Lý Bỉnh Huy và Mục Lan tình cảm thăng hoa đến mức chưa xa mà đã nhớ. Giá trị đáng ngợi khen chính là, Mục Lan cũng không có vì lo hạnh phúc riêng mà quên mất người khác.

“Nói thật thì, Tống Dục cũng không tệ…”

Lý Bỉnh Huy nghe vậy, chỉ chỉ Mục Lan cảnh cáo.

“Nghe em nói xong đã!” Mục Lan đẩy tay hắn ra, “Cứ bỏ mặc Tống Dục như vậy quá đáng tiếc, hay là giới thiệu Tề Quyên cho anh ấy đi.”

“Ừm?! Ý tưởng này không tệ!”

“Hay đúng không?! Bà mối em cũng nghĩ kỹ rồi, chính là Trương Vân, cô ấy là người thích hợp nhất!”

Mục Lan là một người có tính tình nóng vội, ngay lập tức đã đề cử với Trương Vân ý tưởng này, nói rằng có thể lấy lòng người lãnh đạo trực tiếp là Tống trưởng phòng, lại còn có thể kéo gần được mối quan hệ với cô giáo của con trai mình, không phải là rất tốt hay sao?

Trương Vân thật là có năng khiếu làm bà mai, không đầy bao lâu thì mọi chuyện đã thành công.

……

“Em phát hiện, mỗi lần chúng ta cãi nhau là có thể thành toàn cho một cặp...” Một ngày nọ, Mục Lan nói với Lý Bỉnh Huy, “Quân tử có đức thành toàn người khác, bạn bè chúng ta cũng còn nhiều người chưa có đôi, hay là chúng ta lại cãi thêm một trận nữa?”

- --------

(Toàn văn hoàn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận