Thanh Quan

Nhìn biểu hiện của Ngô Cúc, Tần Mục thở dài một tiếng, hai tay đặt lên trán, chậm rãi nói: - Ông ta biết rõ giữ em bên người sẽ khiến thanh danh của ông ta bị ảnh hưởng nhiều, nhưng mà ông ta chẳng quan tâm. Tôi biết rõ là do ông ta cảm thấy thua thiệt cho em nên mới muốn bù đắp, nhưng mà tôi hiểu đây là tâm của người làm cha, có lẽ ông ta không biết biểu đạt như thế nào. Tần Mục trầm thấp nói câu này như có từ tính, nước mắt của Ngô Cúc chảy dài. Tần Mục đứng lên, túm quần áo sau đó cài nút cổ lại, nói ra: - Ngô lão bản, em suy nghĩ đi, rốt cuộc là Vương phó huyện trưởng xin lỗi em hay là em xin lỗi Vương phó huyện trưởng. Tôi đi trước, ngày mai trên thị trấn còn có chuyện. - Đợi một chút. Nghe Tần Mục nói phải đi, Ngô Cúc nhanh chóng đứng lên, cắn bờ môi hồng mê người, do dự hỏi: - Nếu như em nói mình phải rời khỏi cha, em nên đi đâu? Tần Mục tươi cười, cao thâm mạt trắc nói ra: - Nếu có người xúi giục em dứt bỏ cuộc sống an nhàn, thời gian của em sau này phải do kẻ đó phụ trách. Con mắt của Ngô Cúc trở nên tĩnh mịch, ánh mắt nhìn qua Tần Mục như suối trong. Tần Mục khoát khoát tay, nói ra: - Đi. Thời tiết huyện Tây Bình càng ngày càng tốt. Nói xong xoay người sang chỗ khác, sau đó rời phòng. Ngô Cúc nhìn qua Tần Mục rời đi không quay đầu lại, qua thời gian rất lâu khóe miệng mới hiện ra nụ cười sâu xa, đi đến bên cửa sổ nhìn qua cảnh đêm đen kịt cười rộ lên. Tần Mục, lá gan của anh quá nhỏ nha, nhưng mà anh nói có đạo lý, cứ như vậy khiến cha ăn năn, thực sự là do mình làm sao? Ngô Cúc duỗi ngón trỏ bé nhỏ yếu ớt ra, nàng chậm rãi viết lên kính thủy tinh. Nàng không biết Tần Mục lúc này đang đứng bên ngoài vách tường nhìn qua bầu trời đêm thanh thúy, hoài niệm cha mẹ kiếp trước. Cha mẹ còn, không đi xa. Buổi tối đêm dài yên tĩnh, trên mặt Tần Mục có hai hàng nước mắt lăn dài. Rạng sáng ngày thứ hai, Tần Mục không ngủ đôi mắt đỏ bừng đi tới bệnh viện, ở xa nhìn thấy Chu Tiểu Mai đang cầm cà men đi tới, đi ra nghênh đón, hỏi thăm tình huống của Hồ lão tứ. Hồ lão tứ rạng sáng nay đã tỉnh lại, nhưng mà ý thức vẫn còn hồ đồ, trong miệng còn hô uống với đoàn khảo sát thật tốt. Tần Mục nghe xong mà lòng đau xót, thở dài, đi theo Chu Tiểu Mai mua cơm. Trên đường Chu Tiểu Mai nhắc xấu, đêm qua trong bệnh viện người ngã ngựa đổ, nghe nói có cán bộ cấp phòng uống nằm trên bàn rượu, toàn bộ nhân viên của bệnh viện bị triệu tạp. Tần Mục nghe xong cười lên, cán bộ cấp phòng nói không chừng là Hầu Cửu Châu. Đôi mắt Chu Tiểu Mai nhìn qua Tần Mục và cười trộm, gắt giọng: - Ai nha, xem ra là anh biết chuyện rồi, nhanh nói cho tôi nghe đi. Quả thật trong tâm lý nữ nhân đều có tâm tư bát quái. Tần Mục oán thầm một câu, cũng không tiện nhắc tới chuyện Ngô Cúc, chỉ nói vài câu qua loa mà thôi. Trên mặt Chu Tiểu Mai tràn đầy hồ nghi, cảm thấy chuyện này phi thường đặc sắc, cũng không hời hợt như Tần Mục nói.. Hai người mua cơm, trở về phòng chăm sóc bệnh thì Hồ lão tứ nhìn thấy Tần Mục đã kêu phải xuất viện, Tần Mục khuyên can mãi mới được. Hồ lão tứ buồn bực nói: - Đám gia hỏa kia nói cái gì cũng không tha được. Tần Mục gật gật đầu, liền không nói chuyện này, kể một ít hạng mục phải hợp tác với đoàn khảo sát, Hồ lão tứ nghe xong cả kinh, lòng tràn đầy vui mừng. Trên đường Tần Mục đã bảo Hồ Ngũ Đa muốn ở rể trong nhà đại lão bản tại Quảng Châu, quay về cũng kể cho Hồ lão tứ nghe, Hồ lão tứ và vợ nhìn nhau và đều thở dài. - Con cháu có phúc con cháu, chúng ta già không nên làm lỡ chuyện của con. Lại nói vẫn còn tứ nhi ở bên cạnh, năm nay cũng lăn lộn tốt, còn khả năng giúp đở chúng ta nhiều. Hồ lão tứ nói ra câu này thì vợ ngấn lệ. Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai ở bên cạnh trấn an. Vừa mới đi làm thì đại viện chính phủ có mạch nước ngầm khởi động. Tân nhiệm cục chiêu thương trường Hầu Cửu Châu trong ngày mở tiệc chiêu đãi cấp dưới bị thôn trưởng thôn Tây Sơn Tần Mục làm rối, chẳng những lấy được bảy tám trăng tiền thưởng của Hầu Cửu Châu, còn đấu rượu ép cục trưởng này ngã ngựa. Theo như tin tức từ bệnh viện truyền tới, Hầu Cửu Châu còn phải rửa ruột đấy, thiếu chút nữa còn bị mang lên bàn giải phẫu, Hầu Cửu Châu khó khôi phục trong thời gian ngắn. Quý Thu nghe được tin tức này thì giam mình trong phòng suy nghĩ, tư liệu nói về Hầu Cửu Châu cùng Tần Mục đối lập nhiều lần, một lần lại một lần, tỉ mỉ quan sát những chuyện bát quái, cuối cùng thở dài một tiếng: - Tiểu hầu tuổi vẫn còn quá nhỏ, so với Tần Mục... Nói đến đây Quý Thu run sợ cả kinh, Tần Mục này tính toán đâu ra đấy, hiện tại cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi. Bạch Quang Lượng, ngươi đề bạt hảo thủ nha. Bàn tay của Quý Thu vỗ ót vài cái, hắn muốn hóa giải sầu lo của mình. Hắn cầm lấy điện thoại gọi cho phòng tổ chức cán bộ, bên đầu dây kia truyền tới âm thanh "Ục ục" thì điện thoại đè xuống. - Hiện tại vẫn không thể động, không thể động mới tuyệt. Quý Thu đứng dậy đi lại trở nên thong thả, tự nhủ: - Bảo Hầu Cửu Châu đấu với Tần Mục? Tiểu Hầu tuy tuổi trẻ nhưng mà sau lưng có đại trợ lực, rễ sâu hơn Tần Mục. Hiện tại tình thế thôn Tây Sơn tốt hơn nhiều, không chuẩn có thể kéo kinh tế của cả huyện Tây Bình lên. Ai, Tần Mục ah Tần Mục, tại sao ngươi lại là nhân tài của Bạch Quang Lượng cơ chứ? Quý Thu đau lòng cắn răng, một bộ dáng khó giải quyết. - Ổn vừa vững, vẫn là ổn vừa vững a. Quý Thu rút thuốc ra hút mới quyết định, không động Tần Mục, cho Tần Mục giày vò thôn Tây Sơn đi thôi, cho dù làm ra khởi sắc thì chiến tích cũng có phần của Quý Thu trong đó. Nhưng mà Bạch Quang Lượng bên kia chỉ sợ không dễ nắm giữ lâu, hôm nay họp hội ý thì Bạch Quang Lượng nói rõ ràng hơn nhiều, còn được phó huyện trưởng Vương Trường Canh ủng hộ, tuy có một vài vấn đề cuối cùng bị phe của Quý Thu bác bỏ, nhưng mà cũng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của vài thường ủy, Quý Thu cảm giác uy tín của mình bị đả kích. Nghĩ tới đây hắn cầm điên thoại gọi cho ban thanh tra kỷ luật, sau đó nói với điện thoại: - Lão Khổng ah, tôi là Quý Thu, đến chỗ của tôi một chuyến. Trong thời gian chờ đợi Khổng Kiến Quốc tới, Quý Thu đứng ở cửa sổ nhìn ra sân của văn phòng huyện Tây Bình, nơi này hắn phấn đấu tám năm qua, thời gian không buông tha người. Thời gian hắn nhớ lại thì cửa bị gõ vang. Quý Thu cho vào, thư ký tiểu Miêu đi tới, nhỏ giọng nói ra: - Bí thư, người của đoàn khảo sát đến, hô hào muốn gặp ngài. Quý Thu nhíu mày nói ra: - Đoàn khảo sát hôm nay không phải về Quảng Châu sao? Tiểu Miêu xem sắc mặt bí thư, cẩn thận từng li từng tí nói ra: - Nghe ý của đoàn khảo sát thì dường như có tình huống phản ánh với ngài. - Ah? Quý Thu nghe xong cũng có hứng thú, nói ra: - Tôi đi xem, anh bảo Khổng bí thư qua bên kia tìm tôi. Dựa theo suy nghĩ của Quý Thu thì đoàn khảo sát trước khi đi tới phản ánh với hắn thì nhất định là bị thôn Tây Sơn làm khó dễ, vậy thì hắn có lý do công khai xử lý Tần Mục rồi, phá hư tình hình phát triển kinh tế của huyện, cho dù là Bạch Quang Lượng cũng không thể làm gì. Ai ngờ đoàn khảo sát bảy mồm tám lưỡi trách cứ Miếu Trấn càn quấy, thậm chí phái du côn đón đánh đoàn khảo sát, tiến hành cướp bóc phá phách thôn Tây Sơn một hồi, thậm chí còn đánh gãy chân của bí thư chi bộ thôn Tây Sơn. Nghe đoàn khảo sát khiếu nại, Quý Thu nhíu mày càng chặt. Nhìn thấy Khổng Kiến Quốc tức tốc chạy tới, giọng nói có chút run rẩy nói ra: - Lão Khổng, anh nghe một chút, anh nghe đi, huyện Tây Bình lúc nào xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy? Đây là tôi thất trách đấy. Khổng Kiến Quốc nghe Quý Thu đầu tiên là kiểm điểm mình, nói: - Tôi đề nghị mở cuộc hợp tạm thời thảo luận chuyện này một chút, cho dù như thế nào cũng phải cho đoàn khảo sát câu trả lời thuyết phục, người nào có vấn đề phải nghiêm trị không tha. Không quản khỉ gió là thế lực nào đứng sau lưng, ô dù phía sau mạnh bao nhiêu, chúng ta cũng phải bắt tới cùng, không thể buông tha một ai. Khổng Kiến Quốc nói lời này không phải là hắn nói, loại chuyện này cần bí thư quyết định. Nhưng mà phải trấn an thương nhân từ bên ngoài tới nên phải tỏ thái độ chính phủ quan tâm. Quý Thu không thể nói gì hơn, cho nên Khổng Kiến Quốc đành bao biện làm thay. Quý Thu gật gật đầu, nhìn Khổng Kiến Quốc mỉm cười, quay đầu nhìn đoàn khảo sát nghiêm túc nói: - Chư vị hoảng sợ rồi, chúng ta lập tức điều tra, nhất định sẽ cho các vị câu trả lời thuyết phục. Trương quản lý nghe xong thấy hợp tình lý, nghe Quý Thu nói như vậy liền nhiệt tình vươn tay nói ra: - Đa tạ Quý bí thư, đa tạ Quý bí thư. Đả kích đám người kia thì tin tưởng của các nhà đầu tư vào huyện Tây Bình sẽ tăng nhiều. Quý Thu cười ha ha, nói ra: - Chính sách đối ngoại của huyện Tây Bình rất tốt. Mọi người đi thôn Tây Sơn có cảm xúc gì không. Nói xong thân mật kéo tay Trương quản lý, hai người ngồi xuống ghế sa *** bàn nói về chuyện đoàn khảo sát tới thôn Tây Sơn, nhận thức hoàn cảnh đầu tư của huyện Tây Bình. Trên đường Trương quản lý không lộ dấu vết nói vài lời hữu ích về Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy, không nói tới Tần Mục một chữ, giống như đang nói chuyện chơi, Tần Mục không đếm xỉa đến. Quý Thu nghe Trương quản lý khích lệ Lưu Đại Hữu thì trong nội tâm dưa dẩy vài phần. Lưu Đại Hữu là do hắn đề bạc, lãnh đạo trực tiếp của Trương Thúy ở cục công thương cũng theo phe của hắn, kết quả này làm cho Quý Thu rất cao hứng, nhìn Trương quản lý nói: - Hai đồng chí này đúng là có kinh nghiệm và năng lực, trong huyệt quyết tăng trọng trách cho hai đồng chí này. Nhưng mà bởi vì công văn bổ nhiệm chưa xuống, trước hết làm công tác trước mắt đã. Hai người đều cười rộ lên, đoàn khảo sát thấy Quý Thu không có bày giá đỡ lớn, cũng nhao nhao phụ họa. Đoàn khảo sát đương nhiên sẽ không lưu lại chờ đợi huyện Tây Bình họp hội có kết quả, bọn họ chỉ là thương nhân, bí thư huyện ủy tỏ thái độ thì bọn họ là được rồi, ngồi trong chốc lát thì cáo từ rời đi. Quý Thu nhiệt tình mời bọn họ nghỉ lại vài ngày, nhìn xem phong thổ của huyện Tây Bình, nhưng mà bọn họ nhã nhặn từ chối. Tiễn đoàn khảo sát, Quý Thu lập tức tổ chức cuộc hợp,sự chuyện phá phách cướp bóc thôn Tây Sơn là chuyện trọng yếu. Quý bí thư ra nói huyện Tây Bình xuất hiện thế lựcđen, không nuông chiều chuyện này được, cũng sẽ mang chuyện này báo cáo thành phố, tiến hành đả kích quy mô lớn. Mà bảy tám người của Miếu Trấn chính là đầu đàn, dù không chết cũng lột da. Mà sắc mặt cục trưởng Tôn Hữu Lợi đen như đáy nồi, lập tức ở trước mặt Quý bí thư lập quân lệnh trạng, nhất định sẽ tra rõ Miếu trấn có thế lực ác nào, bắt một trị một, cho huyện Tây Bình bầu trời trong sáng. Quý Thu thoả mãn gật gật đầu, sau đó tan hợp, tự mình mang theo quan chức của huyện đi tới bệnh viện vấn an lão bí thư Hồ lão tứ cao tuổi. Nhìn thấy chân trái của Hồ lão tứ băng bột cao, trong mắt Quý Thu còn mang theo nước mắt, kéo tay Hồ lão tứ tay an ủi và hứa hẹn, toàn bộ phí tổn nằm viện của Hồ lão tứ sẽ do cục tài chính huyện thanh lý, làm cho Hồ lão tứ an tâm dưỡng bệnh, không nên nghĩ quá nhiều. Hồ lão tứ mượn cơ hội này đề cử Tần Mục với bí thư huyện ủy, cho Tần Mục lên thay vị trí bí thư chi bộ thôn Tây Sơn của mình. Quý Thu vui vẻ đáp ứng, cũng khen ngợi năng lực Tần Mục thôn trưởng dẫn dắt đầu tư tốt. Một đoàn người rời đi, một lúc sau cục trưởng Tôn Hữu Lợi đi đến bên người Tần Mục và cười nói bí hiểm: - Tần bí thư, anh rất tốt, rất tốt đấy, chúc mừng anh thăng quan. Nhìn thấy ý tứ trong nụ cười của Tôn Hữu Lợi, sắc mặt Tần Mục không thay đổi, thò tay nắm tay Tôn Hữu Lợi, trong miệng nói ra: - Đều là phục vụ nhân dân, phục vụ nhân dân cả thôi. Tôn Hữu Lợi nhìn cũng không nhìn bàn tay Tần Mục vươn ra, hừ lạnh một tiếng, đuổi theo bọn người Quý Thu, cứ như vậy rời đi. Nhìn thấy Tôn Hữu Lợi rời đi mà con mắt âm tàn, Tần Mục biết rõ chính mình lại có địch nhân chính trị. Lúc này một bên là lão Tứ thúc tuổi già gãy chân, một bên là mặt mũi nhân tình của cục trưởng huyện, người làm quan trước tiên sẽ nghĩ tới quan hệ, nhưng Tần Mục lại nghĩ tới cái trước. Tần Mục không hối hận, nếu như thực sự vận dụng quan hệ kia, mười Tôn Hữu Lợi cũng không đủ làm gì hắn, nhưng mà có ý nghĩa sao? Đấu với trời hắn vô cùng vui sướng; đấu với đất hắn thích thú vô cùng; đấu với người hắn càng hưng phấn. Dặn dò Chu Tiểu Mai và tứ thẩm chiếu cố cho Hồ lão tứ, Tần Mục thôn trưởng, không, hẳn là Tần bí thư chi bộ vội vàng quay về thôn Tây Sơn. Lập tức đã sắp tới tháng năm, thời tiết dần ấm áp lên, trên đường đi xanh biếc, nhìn thấy mọi người đang làm ruộng bên đường, trong nội tâm Tần Mục nặng nề tan biến không ít. Trấn Hà Tử giờ phút này đã thuộc về dòng chính của Bạch Quang Lượng, tuy nói trên đầu còn treo cái mũ trấn nghèo nhất huyện, nhưng thương nhân bên ngòi thôn Tây Sơn tìm thấy cơ hội, tất nhiên sẽ mang biến hóa tới cho trấn Hà Tử. Đến trấn Hà Tử, Tần Mục luân phiên bái phỏng bí thư trấn La Vạn Hữu, trưởng trấn Quách Tự Tại, lại tới đồn công an bái phỏng sở trưởng Vương Chí chuyên bắt gian ác, mọi người tỏ vẻ chân thành biết ơn, các mặt chuẩn bị chu đáo, Tần Mục cẩn thận làm cho mọi người tán thưởng, bí thư chi bộ thôn trẻ tuổi đã trở thành nhân vật thanh danh cao của trấn Hà Tử. Lần này Tần Mục đến đồn công an còn mang theo một chuyện quan trọng, thương lượng vấn đề mua thuốc nổ với Vương Chí. Vương Chí nói rõ chính sách cho Tần Mục nghe, làm cho Tần Mục vò đầu. Mua sắm thuốc nổ đại quy mô không đơn thuần là việc bỏ tiền là xong, cần huyện ủy, cần lực lượng vũ trang phê chuẩn, hơn nữa còn phải thành lập tổ công tác chuyên môn giám sát, còn phải cam đoan thuốc nổ không xảy ra tai nạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui