Tần Mục nhìn qua cửa phòng gỗ nhỏ theo ngón tay nàng chỉ, cửa nhỏ này vô cùng thần bí với hắn. Cạch! Hắn đá cửa mở ra. Một cái giường màu hồng phấn, một chiếc đèn màu da cam nhỏ nhắn chiếu sáng, Cừu Tiểu Thiền lúc này cởi âu phục của mình ra, nhìn Tần Mục nói: - Anh không nên như lần đầu tiên đấy, cả đêm làm nhiều lần! Khách sạn kinh Điển, trong gian phòng lịch sự xa hoa tiếng cười đùa không dứt, Quản Bình Uyên bằng vào phong cách trầm ổn lịch lãm rèn luyện trên thương trường, chiếm được tán thưởng của các lãnh đạo thành phố, tuy bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên công việc bận rộn nên không đi, nhưng mà trừ hắn ra thì chủ tịch Tô Ký Bắc và thưởng ủy khác cũng có mặc đông đủ, cũng cho Quản Bình Uyên đủ mặt mũi. Quản Bình Uyên đi theo Hàn lão gia tử tới đây, có thể ngồi trên chuyên cơ của Hàn lão gia tử thì hắn không đơn thuần là một thương nhân nữa, cho dù lần này mời tiệc là do tập đoàn Tam Tinh phụ trách, nhưng mà nhân vật chân chính lại là Quản Bình Uyên Lưu Đại Hữu ngồi ở ghế chót, cùng Quản Bình Uyên hai người uống qua vài chén rượu thì Lưu Đại Hữu liền để tâm quan sát Quản Bình Uyên, từ những lời hắn nói Lưu Đại Hữu cũng bắt được chút ít tin tức, có thể lăn lộn ở đây lâu, bao nhiêu cũng có thể nghe ra một ít lời lẽ đặc biệt, hắn thăm dò Tần Mục có ý sửa trị Quản Bình Uyên này, mà Quản Bình Uyên muốn cầm Tư Lạc Ngõa sau đó sờ mông hổ của Tần Mục, trong vòng tròn nhỏ hẹp của Tần Mục thì không người nào biết Tần Mục quyết tâm muốn từ trên người Tam Tinh cắn ra một khối thịt lớn, xí nghiệp Hoa Khang của Quản Bình Uyên này ngang ngược chen một chân vào, cũng không trách Tần Mục nổi giận được, vì hồi sinh cho Tư Lạc Ngõa, Tần Mục có ít tiền hay sao? Chu Tiểu Mai Vạn Yến, Lưu Đan cũng đang chờ, Quý Chí Cương còn có các sản nghiệp rải rác, thậm chí ngay cả Cận Tiểu Xuyên chế tạo điện thoại cũng cần tài chính xa xỉ, hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đưa ra một bút tài chính giúp Tư Lạc Ngõa sống sót, huống chi Tần Mục có trực giác thị trường rất nhạy cảm, nếu bắt được Tư Lạc Ngõa vào trong tay hắn, vậy thì chắc chắn sinh cơ tỏa sáng. Trong lòng Lưu Đại Hữu đang thầm so đo, Tần Mục sửa trị xí nghiệp Hoa Khang chỉ sợ là vì chuyện khác, có chút chuyện không thể phóng lên mặt bàn, nếu không dùng Tần Mục tám mặt lung linh cũng không dùng thủ đoạn như thế, Lưu Đại Hữu cười lên, bưng chén rượu đi qua trước mặt Quản Bình Uyên, bắt đầu giới thiệu một ít phong cảnh của Đằng Long, trong lời nói nói trắng ra mang theo hương vị khác thường trên bàn rượu. - Nói tới phong cảnh quê cha đất tổ, thành phố Đằng Long những năm này phát triển nhanh chóng, muốn tìm kiếm một chỗ như vậy thật đúng là khó tìm, bây giờ là xã hội hiện đại hóa mà. Tô Ký Bắc vừa cười vừa nói, những lời này cũng là muốn cho những lão đạo thị ủy như Tô Ký Bắc nghe được, cũng có ý bất mãn với thường ủy mấy khóa trước của thành phố Đằng Long, Tô chủ tịch thi hành biện pháp chính trị thiên về dân phong, cũng có được dư luận ủng hộ nhất định, bảo trì những đặc sắc của địa phương. Người khác không nói lời nào, Quản Bình Uyên lại nói những lời này chính là châm ngòi mâu thuẫn trong tư tưởng của Tô Ký Bắc cùng Vạn Hữu Niên, cười nói: - Tô chủ tịch, nghe nói ngài từng là phó chủ tịch thành phố Thiên Phật của tỉnh Liêu Tây? Bên Thiên Phật tôi đã từng đi qua, nơi đó hấp dẫn không ít khách du lịch đi qua, nó giới thiệu một phong cảnh lớn của thành phố Liêu Tây với thế giới đấy. Tô Ký Bắc lúc này mỉm cười đắc ý, bởi vì thành công ở Thiên Phật mới khiến cho hắn đi vào trong mắt tỉnh ủy, được đề bạt làm chủ tịch thành phố Đằng Long, Quản Bình Uyên nói câu lấy lòng này đã gãy trúng chỗ ngứa của Tô Ký Bắc, nhất thời nhìn Quản Bình Uyên thuận mắt hơn nhiều, nghĩ tới phần lễ vật của Quản Bình Uyên trong văn phòng thì lắc đầu nói: - Chuyện đã qua thì đã qua, chúng ta đều muốn nhìn quốc gia phát triển, muốn phát triển Đằng Long thì chúng ta không thể đi sau Thiên Phật được, chúng ta còn có thể mô phỏng ra Vạn Phật Động, Ức Phật Động, những loại chuyện này cần nhà đầu tư lớn như Quản tiên sinh vào thành phố Đằng Long, ha ha, đến, uống một chén. Con mắt Lưu Đại Hữu có một tia tinh quang bắn ra, Quản Bình Uyên này nhìn thì có chuẩn bị mà tới, nhanh như vậy đã đạt được Tô chủ tịch ưu ái, thương nhân này động vào hắn có quá tải hay không? Nghĩ tới đây Lưu Đại Hữu xin lỗi ra ngoài một chút, liền gọi điện thoại cho Tần Mục, cũng hỏi xem thao tác cụ thể thế nào, nhưng mà điện thoại của Tần Mục đã tắt máy, làm cho Lưu Đại Hữu có chút vội vàng xao động, hắn suy nghĩ trong chốc lát hắn gọi cho vợ, mang lời nói mờ mịt của Tần Mục báo cho Trương Thúy nghe. - Lão Lưu, anh quản khỉ gió Quản Bình Uyên có bối cảnh gì, anh quan tâm làm gì chứ? Trong lời Trương Thúy mang theo giọng điệu chỉ tiếc khôn rèn sắt thành thép: - Anh nói chỗ ngồi thì em nói cho anh nghe, anh ngồi được chỗ này là nhờ ai, anh đã là phó cục trưởng cục công an còn là thường ủy của thành phố, không ngờ quan lớn như anh xét xử chuyện như vậy còn chần chần chừ chừ sao? - Không phải, người ta cứng quá, anh sợ... - Sợ cái rắm gì mà sợ, anh đừng tưởng là em không biêt anh sau lưng còn nuôi mấy cô gái đấy. Trương Thúy càng nói chuyện này càng khiến Lưu Đại Hữu đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà Trương Thúy cũng là người tinh thông quan trường, không có dây dưa chuyện này, mà là tiếp tục nói ra: - Phó cục trưởng công an thành phố xét xử gái làng chơi đây là chuyện phi thường bình thường rồi, anh tốt nhất nên bảo bên Thanh Thao đánh báo cáo tới, bảo Giản Nông viếc báo cáo cho anh chuyện này, hắn cũng nói ra tính nghiêm trọng của cơnó, anh là phó cục trưởng công an cái gì cũng không làm thì chính là không làm tròn trách nhiệm. Trương Thúy chậm rãi dẫn dắt tư duy của Lưu Đại Hữu. - Về phần chỗ tên Quản Bình Uyên hoàn toàn là trùng hợp nha, ai biết tổng giám đốc xí nghiệp Hoa Khang lúc nào chạy tới nơi như vậy chứ, nếu không hài lòng với lão bà thì có thể dưỡng phòng nhỏ, hắn cũng không phải không có tiễn. Lưu Đại Hữu bị Trương Thúy chỉ cây dâu mắng cây hòe thì đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà hắn cũng nghe rõ Trương Thúy nói thế nào, nhanh chóng cúp điện thoại bố trí. Tần Mục mang chuyện này giao cho hắn và trực tiếp làm như không biết, nếu còn không biết làm thì vợ của Lưu Đại Hữu chắc chắn sẽ chửi hắn chết. Hắn cũng không phải biết rõ, Tần Mục hiện tại đang làm chuyện trọng yếu. Cảnh ban đêm thê lương, ngọn đèn loe loét, vẻ mặt thẹn thùng của Cừu Tiểu Thiền dang chờ đợi, nàng đang chậm rãi mặc áo sơ mi cho Tần Mục, mỗi cái cúc áo như rất cứng, nàng cài rất lâu. Tần Mục duỗi tay trái ôm eo nhỏ mảnh mai vô lực của Cừu Tiểu Thiền, nhẹ giọng nói: - Em theo anh thì phải hiểu rõ, từ mặt lớn thì anh cuối cùng vẫn lưu cho em mặt mũi. Cừu Tiểu Thiền không nói gì, dùng sức lắc đầu, Tần Mục nhíu mày lại giãn ra, thở dài nói: - Ngoan, ngày đó anh tức giận không phải là trách em, chỉ là cô ấy tỉnh lại, đây cũng không phải là việc nhỏ của gia đình đâu. Cừu Tiểu Thiền vẫn không nói lời nào, mà là úp mặt vào ngực của Tần Mục, dùng giọng ôn nhu yếu ớt ân một tiếng khiến cho Tần Mục có chút không rõ ràng lắm, nhẹ nhàng ôm Cừu Tiểu Thiền ngồi xuống. - Hôm nay anh đừng đi được không? Móng tay của Cừu Tiểu Thiền cào nhẹ lên lồng ngực Tần Mục, giống như khắc tên hai người lên đó, Tần Mục cũng muốn giục ngựa lao nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Mục vốn không muốn tiếp, nhưng hiện giờ vào lúc này đang có chuyện quan trọng xảy ra, cho nên bảo Cừu Tiểu Thiền xuống, Tần Mục bất đắc dĩ nghe điện thoại. Thời điểm Tần Mục nghe điện thoại thì sắc mặt âm trầm xuống, cũng không nói lời gì, Ân Cừu Tiểu Thiền ở cùng Tần Mục thời gian dài như vậy cũng biết Tần Mục có vẻ mặt này chính là cần phải đi, khẳng định đã có người báo chuyện quan trọng cho hắn, Cừu Tiểu Thiền thất lạc mặc quần áo vào, trong mắt phủ nước mắt. Điện thoại này do Hàn Tuyết Lăng gọi tới, nghe ý của Hàn Tuyết Lăng thì Hàn Băng tới chỗ Hàn lão gia tử bóng gió tố cáo mờ mịt, nói Tần Mục tại Đằng Long này kim ốc tàng kiều, làm cho Tần Mục vốn tâm tình cao hứng trầm xuống, híp mắt suy đoán Hàn Băng nói như vậy là có ý gì, Hàn Tuyết Lăng nghe Tần Mục không có biện bạch thì tức giận, lập tức quát trong điện thoại: - Tần Mục, anh tốt nhất là nên trở về cho em, đúng là lúc trước chúng ta từng nói mặc kệ chuyện của nhau, nhưng mà em không ngờ anh lại ra ngoài tìm gái trong khi em đang hôn mê, anh cả ngày ở bên ngoài rất khoái hoạt đúng không? Có chị Tiểu Mai còn chưa đủ, đúng hay không? Tần Mục tức giận cúp điện thoại, tiện tay tắt điện thoại đi. Cừu Tiểu Thiền muốn Tần Mục buổi tối lưu lại đây, lại biết chỉ sợ rất khó hoàn thành được, thân phận của Tần Mục chưa tới mức làm gì cũng được. Sắc mặt Tần Mục âm trầm không nói lời nào, Cừu Tiểu Thiền nói nhỏ: - Nếu không, nếu không anh đi đi! Tần Mục móc thuốc trong túi ra, hít sâu một hơi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nói: - Hiện tại anh trở về, không phải là bị người ta mắng sao? Hừ, Hàn lão gia tử ở đây thì muốn gán chân của anh sao, hừ hừ, đúng là xem Tần Mục anh là con mèo bệnh, ai cũng có thể khi dễ? Cừu Tiểu Thiền nghe Tần Mục nói âm tàn, lúc này nghẹn một hơi, vội vàng cuộn mình ngồi lên đùi của Tần Mục, nhỏ giọng nói ra: - Nếu không ngươi đừng làm quan trong hãi hùng khiếp vía cả ngày nữa, không có gì tốt cả. Nói xong duỗi tay vuốt bàn tay lớn của Tân Mục. Tần Mục thở dài, nói ra: - Hôm nay cho dù anh lui ra ngoài chỉ sợ cũng không có cơ hội, không biết có bao nhiêu người chờ anh ngã xuống sau đó chê cười gia gia đấy. Ánh mắt Cừu Tiểu Thiền ngưng tụ, gia gia của Tần Mục? Điểm này Cừu Tiểu Thiền cũng không phải biết rõ, Tần Mục cũng không có nói qua, ngữ khí của Tần Mục thì gia gia của hắn làm quản rất lớn sao? Bàn tay nhỏ của Cừu Tiểu Thiền mềm mại và lạnh buốt, cầm lấy tay của Tần Mục nghe hắn lẩm bẩm, hình như nói cho Cừu Tiểu Thiền hắn đã quyết định xong, có ít người chạy đến đằng Long để thị uy, nếu Tần Mục không tát trở về thì chỉ sợ chính hắn cũng xem thường bản thân mình. - Đi, buổi tối hôm nay anh không trở về, anh muốn nhìn một chút có phải anh không quay về thì trời sẽ sập hay không. Tần Mục cười ha hả, quăng tàn thuốc xuống sau đó cúi người hôn lên môi anh đào của Cừu Tiểu Thiền. - Không muốn... Cừu Tiểu Thiền chỉ kịp cự tuyệt một câu đã bị Tần Mục hôn môi, kìm lòng không được hé môi chờ Tần Mục yêu thương. Vừa mặc quần áo xong hai người lại cởi ra, Tần Mục lại vuốt ve dáng người hoàn mỹ của Cừu Tiểu Thiền, nhẹ nhàng ôm cái này uyển chuyển thân ảnh, ngón tay không ngừng vuốt ve nơi khuê mật của Cừu Tiểu Thiền, khiến Cừu Tiểu Thiền không ngừng rên rỉ cầu xin. - Đừng... Đừng giày vò em... Cừu Tiểu Thiền lúc này cảm thấy toàn thân khó chịu và chờ mong, rút đầu vào trong ngực Tần Mục. - Tiểu Thiền, chỉ cần em không đi, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay! Tần Mục hôn lên vành tai của Cừu Tiểu Thiền, toàn thân của nàng vào lúc này run rẩy, Cừu Tiểu Thiền chậm rãi chìm đắm trong tâm linh hạnh phúc và dục vọng. Hôm nay thành phố Đằng Long không bình tĩnh. Vào lúc hai giờ sáng tiếng còi cảnh sát xé rách màn đêm, có chút người trẻ tuổi nghe tiếng còi thì thức giấc, trong miệng lầm bầm vài câu sau đó thiếp đi. Hơn mười chiếc xe cảnh sát này còi chạy tới huyện Thanh Thao, Lưu Đại Hữu làm ra đội hình lớn như vậy hoàn toàn là cho người có ý chí xem. Nếu như có tin tức bí mật hắn dẫn người đi thì sẽ làm trong yên tĩnh, hôm nay hú còi thì hắn sẽ làm một vụ lớn, không phải là hành động có dự mưu. Nếu như người có lòng muốn vì chuyện này tìm ra chuyện khuất tất hay đâm chọt cũng phải im miệng. Ở thôn trang giao giới giữa Thanh Thao và Lan Trữ, Giản Nông dẫn đần công an huyện Thanh Thao phối hợp với hơn bốn mươi phòng ngự viên vây thôn trang này chật như nêm cói. Toàn bộ cán bộ trong cục bày binh bố trận, bắt đầu kiểm tra từng nam nhân nam nữ trong thôn. Ánh đèn chiếu sáng cả thôn, phá tan sự yên tĩnh của thôn trang. Nam nữ bị kiểm tra lập tức ngồi xổm ở bên tường, tất cả đều hai tay ôm đầu. Giản Nông làm ra đại động tác hoàn toàn không có báo trước, thời điểm tám giờ tối hắn đã tập hợp toàn bộ nhân viên lại, nộp tất cả đụng cụ truyền tin đi, trải qua hơn hai tiếng bố trí nhiệm vụ thì chạy thẳng tới thôn trang này. Từng đôi nam nữ quần áo không đủ che thân, bọn họ bị công an khống chế thật nhanh. Trong đó cũng có mấy phần tử ngoan cố muốn bỏ trốn bị mấy phòng ngự viên đè xuống. Lúc này tất cả mọi người bắt đầu kiểm tra thân phận, Giản Nông đầu đầy mồ hôi, không ngừng xem đồng hồ.. Sau khi Lưu Đại Hữu đi tới thì cục diện đã bị Giản Nông khống chế được. Nơi này trong thành phố đã sớm muốn đả kích, chỉ vì sau lưng nó có nhân vật cường thế ảnh hưởng, cho nên trong thành phố vẫn không có làm ra quyết định cuối cùng. Hôm nay Giản Nông xem như sờ mông lão hổ, trực tiếp nhổ cái u ác tính này. Cho dù là ở phươn diện nào, trên mặt mũi công lao thì Giản Nông khẳng định có được, về phần sau đó ai chọc cho Giản Nông một dao thì Giản Nông không có khả năng tiếp xúc. Nếu trong điện thoại Lưu Đại Hữu nói rất rõ ràng, bảo Giản Nông sẽ gánh chịu nguy hiểm nhất định, Giản Nông cũng là người biết chuyện, tự nhiên cũng biết cái gọi là nguy hiểm cùng tồn tại với lợi ích. Hắn bây giờ là thường ủy trong huyện Thanh Thao, cục công an nằm trong khống chế của hắn, cộng thêm vợ của hắn được đề bạt làm phó cục trưởng cục dân số kế hoạch hóa, như thế nào thì Giản Nông cũng phải báo đáp cấp trên. Lưu Đại Hữu cầm tờ giấy biên bản của thủ hạ, nhìn chăm chú vào nó nhưng không có phát hiện ra tên của Quản Bình Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...