Chu Tiểu Mai cười rộ lên, đứng lên vươn tay với Tần Mục, trong miệng nói ra: - Tần bí thư, tôi cáo từ trước, xem ra phải tìm cơ hội khác hợp tác với huyện Thanh Thao rồi. Tần Mục cũng vươn tay, tươi cười nói ra: - Hoàn cảnh đầu tư của Thanh Thao vô cùng dễ chịu, hy vọng Chu đổng thường xuyên tới xem. Nói xong trên tay hơi dùng sức, hắn bóp bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Mai một cái. Chu Tiểu Mai cười rộ lên, giọng nói mang theo hương vị mị hoặc. Nàng không có bởi vì động tác của Tần Mục mà tức giận, ngược lại mừng rỡ nhìn qua Tần Mục hơi có chút tức giận, vì vậy ngón tay nhỏ của nàng không dấu vết vẽ vài vòng trong lòng bàn tay Tần Mục, lúc này mới mang theo tư thái kiều mị đi ra khỏi phòng họpkw. Quản Bình Uyên vào lúc này không có nhìn thấy tâm tư của Chu Tiểu Mai chính là bởi vì bị lời của Kim Hi Nhi làm khiếp sợ. Vì cái gì, vì cái gì Chu Tiểu Mai xuất hiện đúng thời cơ như vậy, thời điểm mình và Tần Mục đàm phán đạt tới phù hợp cao như vậy thì nàng lại đi ra? Vì cái gì đêm qua Tam Tinh còn đồng ý ở sau màn, nhưng bây giờ bỗng xuất hiện cảnh xí nghiệp Hoa Khang bị đá ra? Kim Hi Nhi vừa rồi đi ra ngoài có phải là bàn một ít gì đó với Tần Mục cho nên mới đột nhiên đổi ý? Tần Mục lúc này làm ra nhượng bộ gì mới khiến cho tập đoàn Tam Tinh đánh tan minh ước với mình? Rốt cuộc trong lòng Tần Mục nghĩ như thế nào, hắn rốt cuộc có muốn hùn vốn hay không, giới hạn thấp nhất trong lòng của hắn là cái gì? Tất cả những nghi hoặc này hiện ra trong lòng của Quản Bình Triều, giống như bị cái gì đó bóp tim mình lại, hắn cảm thấy mình không thở nổi, suy nghĩ mãi không thông, cũng không biết ngọn nguồn của mình nằm ở đâu. Ngay vào lúc hắn ngay người thì phiên dịch của Kim Hi Nhi đã lấy từ trong cặp một bản công văn dày đặc. Kế hoạch này còn dày hơn kế hoạch của Quản Bình Uyên gấp năm sáu lần, có thể thấy được tập đoàn Tam Tinh làm rất khổ công, kế hoạch này còn mạnh hơn chuẩn bị vội vàng của Quản Bình Uyên gấp mấy lần. Tần Mục vươn tay tiếp nhận, cười nói: - Lấy trăm nhà tăng trưởng, rất tốt nha, dù sao cũng là tài sản của quốc gia, tôi cũng là quan tốt mà. Quản Bình Uyên nhìn Tần Mục bày ra giọng quan, trong lòng chấn động. Tần Mục rõ ràng nhìn thấy mình trao quà cho Tô Ký Bắc cùng Niếp Vinh Bình, hai lãnh đạo này không có cự tuyệt, cũng biết bọn họ hướng về Quản Bình Uyên rồi, tại sao dám cự tuyệt? Chẳng lẽ Quản Bình Uyên phải vận dụng mặt quan đè ép bọn họ mới được sao? Tuy bọn họ cũng có bối cảnh thâm hậu, nhưng nếu Quản Bình Uyên dùng quy tắc buôn bán ngầm đạt thành nhất trí với quan trên cũng không tính là phá hư quy củ, Tần Hàn hai vị lão gia tử cũng không nói được cái gì. Cả phòng hợp lâm vào yên tĩnh, mỗi trong lòng người đều có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có Tần Mục ngẫu nhiên lật qua lật lại vài trang thì hào khí vẫn rất nặng nề. Tần Mục càng xem thì nhíu mày càng sâu, phần kế hoạch này quả nhiên giống như tình huống thứ hai trong khi hắn nói trong đại hội thành phố. Kế hoạch yêu cầu tạp đoàn Tam Tinh rót số tiền khổng lồ vào trả nợ bên ngoài cho Tư Lạc Ngõa, sau đó Tư Lạc Ngõa sẽ ngừng sản xuất trong ba năm, nhân công của nhà máy được trả tiền lương, cũng hứa hẹn những công nhân này sẽ được huấn luyện rất tốt, cũng có thể tiếp xúc với kỹ thuật thượng tầng của Tam Tinh. Bản mở đầu này đúng là dụ hoặc, là châm đúng vào nhược điểm lớn nhất hiện tại của Trung Quốc. Khát vọng kỹ thuật, khát vọng nhân tài, Tam Tinh chính là bắt lấy điểm này đưa ra hứa hẹn, dùng huấn luyện, kỹ thuật dụ hoặc. Nhưng mà Tần Mục xem ra đây chỉ là xiếc ngây thơ, ngây thơ như quả hồng mềm. Công nhân của Tư Lạc Ngõa chỉ được huấn luyện một ít kỹ thuật máy móc mà thôi, nguyên lý trong đó tập đoàn Tam Tinh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đụng vào, đây là thứ nhất; cái gọi là kỹ thuật thượng tầng chỉ sợ là dây chuyền sản xuất kỹ thuật, hoặc là kỹ thuật do tập đoàn Tam Tinh sắp đào thải, đây là thứ hai. Dùng viên đạn bọc đường này nắm lấy Tư Lạc Ngõa ngừng sản xuất gần như ba năm qua, thoạt nhìn xí nghiệp nhà nước này trong mấy năm nữa sẽ được đổi một đám công nhân ưu tú vào, nhưng mà trong mắt người sống hai kiếp như Tần Mục thì tấm màn đen này chính là ý đồ tiêu diệt nhãn hiệu trong nước của Tam Tinh. Ba năm, một xí nghiệp chỉ cần thời gian một hai năm không xuất sản phẩm ra thị trường thì nó vĩnh viễn bị loại khỏi phân khúc của thị trường rồi. - Kế hoạch này xem qua rất không tồi. Tần Mục nhìn tới cuối cùng, phát hiện bẩy rập rất lớn trong đó, còn có mấy cái vụn vặt kém cỏi nữa, gõ nhẹ lên bàn và nói. Nhìn thấy Tần Mục nhíu mày, Phác Khóa Trường nhìn qua Kim Hi Nhi, lại liếc mắt nhìn qua Quản Bình Uyên sắc mặt âm trầm, biết rõ mình cần nhất là câu này, cười nói: - Tần bí thư, ý ngài là? Tần Mục Ân một tiếng, cười nói: - Anh xem, khách nhân tới còn không có ai rót nước cả này. Nói xong đứng dậy cầm hai bản kế hoạch ra ngoài, nói ra: - Mấy vị ngồi đây, tôi sẽ quay lại nhanh thôi. Rất rõ ràng ý của Tần Mục chính là mấy vị cứ chờ, lãnh đạo lớn sẽ quyết định xem thế nào, buổi tối các vị mời khách đi. Nếu là hai nhà cạnh tranh thì các vị cứ thương thảo với nhau. Quản Bình Uyên nghe tiếng gió trong đó thì đứng lên nói Tần Mục cứ đi, Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường thì chào Tần Mục. Nhìn thấy Tần Mục đi ra ngoài thì đột nhiên Quản Bình Uyên cảm thấy một đạo thiểm điện hiện ra trong đầu, suy nghĩ này khiến hắn không dám tin tưởng. Chu Tiểu Mai vốn chính là con cờ do Tần Mục bố trí thành! Chuyên môn dùng đánh cờ với mọi người. Quản Bình Uyên xoay đầu lại, thần sắc mặc dù có biến hóa nhưng mà con mắt hắn đảo nhanh vẫn bị Tần Mục nhìn ra, Quản Bình Uyên dường như đã biết rõ hương vị trong đó, Chu Tiểu Mai chính là thẻ đánh bạc cao cấp của Tần Mục an bài ở nơi này, nếu không có Quản Bình Uyên tham gia, Chu Tiểu Mai sẽ trực tiếp đối mặt Tam Tinh, hiện tại hắn và Tam Tinh đã sinh ra mâu thuẫn và chống phá lẫn nhau, Chu Tiểu Mai tự nhiên sẽ thoát ra ngoài. Quản Bình Uyên tin tưởng nếu như hắn hiện tại tỏ vẻ không tham gia cạnh tranh, đem cơ hội nhường cho tập đoàn Tam Tinh, cái kia trong nháy mắt Chu Tiểu Mai sẽ xuất hiện thêm lần nữa và đối lập với Tam Tinh thay thế vị trí xí nghiệp Hoa Khang, cũng sẽ tranh đấu với tập đoàn Tam Tinh, Quản Bình Uyên hiểu ra thì nội tâm phát khổ. Quản Bình Uyên cười tự giễu, nhìn Tần Mục nói ra: - Tần bí thư, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Tần Mục mỉm cười, hắn cũng không cho rằng Quản Bình Uyên nói lời lấy lòng với mình, nói câu này chẳng khác gì đang châm chọc Tần Mục thiết kế quá hay, chuyện này là do Tần Mục an bài cho tập đoàn Tam Tinh, ai biết anh em Quản gia làm sao lại không biết sâu cạn nhảy vào đây, lại còn bày đặt ra lệnh cho huyện ủy nữa chứ? Nếu như thao tác không tốt, anh em Quản Bình Uyên chỉ sợ sẽ ăn đao không thấy máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...