Thanh Quan

Lý Đại Đồng kinh ngạc, vội hỏi hắn tình hình cụ thể. Hắn nói lại chuyện đoàn khảo cho Lý Đại Đồng nghe. Lý Đại Đồng cũng có nghe chuyện đoàn khảo sát đến huyện, nhưng ông không biết đoàn khảo sát gỗ có liên quan gì đến nông nghiệp. Tần Mục cũng không nhiều lời, để ông tự mình suy nghĩ.. Mắt ông dần sáng lên, nói: - Ý của cậu là công ty đó kinh doanh hàng xuất khẩu? Tần Mục gật đầu, dù sao Lý Đại Đồng cao tuổi nhưng đầu óc vẫn rất nhạy bén. - Nhưng lương thực của chúng ta bán ra nước ngoài, họ có muốn không? - Sao không muốn? Sản phẩm của chúng ta là hàng xanh thuần khiết, không hề có hóa chất, phân bón hóa học, giá cả còn cao nữa. Tần Mục nói theo ngôn ngữ hiện đại. - Đồ ăn xanh thuần khiết, đồ ăn xanh thuần khiết. Lý Đại Đồng lặp lại từ ngữ mới mẻ của Tần Mục, mắt càng sáng hơn. - Nào, hôm nay cậu nhất định phải uống với tôi một ly! Lý Đại Đồng cười thoải mái, mấy ngày nay tự nhốt mình trong nỗi buốn thời thế đã hết. Đêm hôm, hắn trở về thôn, đoạn đường mấy chục dặm, men rượu cũng giảm đi không ít. Lý Đại Đồng nhất quyết bắt hắn uống cùng. Tần Mục cũng hết cách, hai người nhắm cùng lạc rang, uống hết một bình. Cuối cùng, vì lợi ích phần do mình phụ trách, Lý Đại Đồng đồng ý ngày mai diễn kịch hay cùng hắn. Bố trí xong tất cả, Tần Mục cũng yên tâm nhiều, trên đường còn hát bài “”Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”. Khi sắp đến chân núi Tây Sơn, hắn thoàng thấy bên đó có ánh sáng, liền lại gần, chỉ thấy Chu Tiểu Mai mặc bộ y phục hôm nay, đứng đó lo lắng nhìn hắn. - Cậu được đấy Tần Mục, sức khỏe chị yếu như vậy, cậu cũng không biết chăm sóc... Thấy Tần Mục thì cô liền trút giận, khẩu khí cũng nghiêm nghị. Thấy vẻ lo lắng của Chu Tiểu Mai, Tần Mục rất cảm động, lại có men rượu trong người, không nói gì, áp sát vào người cô, nhanh như chớp, một tay ôm lấy eo cô, ép chặt hai người vào nhau. Chu Tiểu Mai a một tiếng, tắt đèn pin trong tay. Ánh trăng và mờ ảo cùng ngàn sao chiếu rọi xuống chân núi, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người và tiếng dế mèn. Dưới ánh trăng, Tần Mục thấy mắt Chu Tiểu Mai dần khép lại, lông mi khẽ rung, khẽ hé môi, lộ ra hàm răng trắng đều, giống như đang nói với hắn những ấm ức phải chịu. hắn thấy nóng trong người, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhàng bên hông cô. - Keng! Đèn pin trong tay rơi xuống đất. - Tần Mục! Giọng Chu Tiểu Mai nhỏ như muỗi, giọng dồn dập như trống giục. trong thanh âm ẩn chưa tình ý nồng thắm và như cả có chút e ngại, xấu hổ. - Chị Tiểu Mai! Một trận gió nhẹ thổi qua, tóc cô bay loạn trong gió. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra phía sau, tiện thể khẽ vuốt tai cô. Vành tai và hông cùng truyền đến cảm giác tê dại, Chu Tiểu Mai vội nắm lấy tay Tần Mục đang vuốt ve bên hông, khẽ nói: - Cậu xem cậu kìa, mấy ngày không gặp, đã hư thế này rồi? Tần Mục nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp, ủy mị của Chu Tiểu Mai, hai tháng nay giầm sương giãi nắng, Chu Tiểu Mai đã gầy đi nhiều, đã biến thành gương mặt trái xoan. Đôi mắt e ngại, trong suốt nhìn Tần Mục, khiến hắn đột nhiên thấy đau lòng. Ánh mắt âu yếm của Tần Mục khiến cô rung động, mọi phong ba trong ánh mắt đó như tan biến mất. Tần Mục nhẹ nhàng cúi đầu, hôn cô đắm đuối, in dấu lên bờ môi cô. Thân thể Chu Tiểu Mai nhất thời cứng ngắc, trong miệng im lặng lại có tiếng “ưm”. Hai tay như muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị chân tình của Tần Mục cảm động nên như bị trúng yêu tà, cô như đứng giữa không trung, đôi mắt dần nhắm lại, cảm nhận tình ý nống thắm truyền đến từ bờ môi Tần Mục. - Chị Tiểu Mai... Hắn hôn đôi môi ngọt ngào nhưng có chút lạnh của cô. Trong cảm xúc miên man, Tần Mục khẽ nói bên môi cô: - Gả cho tôi nhé. Đôi mắt khép hờ của Chu Tiểu Mai chợt mở ra, nhìn hắn chằm chằm, như muốn khắc ghi dáng vẻ hắn vào trong tim, mang vào trong giấc mộng trong tương lai. Tần Mục không thấy biểu cảm của Chu Tiểu Mai, môi dần chuyển sang bên cạnh môi cô. Miệng Chu Tiểu Mai khẽ run, nhưng vẫn không từ chối nụ hôn của Tần Mục. Hai đôi môi dần hòa làm một. Thân thể Chu Tiểu Mai dần mềm ra, hai chân gác lên người hắn, đôi tay giữa không trung như cần một chỗ để bấu víu, liền đặt lên vai Tần Mục. Nhịp thở của hai người dần tăng lên, hắn đã không thỏa mãn với đôi môi cô nữa, đầu lưỡi dần vươn ra, răng cô cũng không hề kiên định, mở ra. Cái lưỡi yêu kiếu động lòng người, lại mang theo mùi hương phụ nữ đã được hắn hút chặt. - Không được! Đột nhiên Chu Tiểu Mai sợ hãi, kêu lên, hai tay đẩy Tần Mục ra. Lúc này, các ngõn tay hắn đã xuống đến điểm cao trước ngực cô. Tần Mục tự trách mình có chút càn rỡ. Chu Tiểu Mai có khúc mắc trong lòng, hôm nay uống rượu vào lại không biết nặng nhẹ. Tần Mục đau đầu nói: - Chị Tiểu Mai, muộn như vậy rồi, chị đến đây ngắm trăng à? Cô nghiêng đầu nhìn hắn, nhịp tim đập loạn dần chậm lại, vẫn còn lưu luyến cảm giác vừa rồi. Cô liếc nhìn hắn, không nói gì. Hắn trêu chọc mấy câu, cô đều k đáp. Hắn liền ngồi sát lại bên cô, bật đèn pin lên, nói: - Lạnh như vậy, ngắm cảnh không sợ nhiễm lạnh sao. Đi, về thôi. Cô chợt dậm chân, oán hận: - Tần Mục, tên xấu xa nhà anh! Nói xong, bỏ mặc hắn lại, quay đầu, chạy ra ngoài. Hắn nhìn theo sao, gọi với theo: - Chạy chậm chút, đường tối, trơn, tôi không muốn cõng cô về đâu. - Tần Mục! Chạy vài bước, Chu Tiểu Mai vừa khóc vừa quay lại, gọi một tiếng, rồi cô xoay người nhặt một viên đá lên ném về phía hắn, nhưng lực tay cô yếu, không thể chạm đến quần áo Tần Mục. Chu Tiểu Mai lại dậm chân một cái, cũng không để ý Tần Mục gọi phía sau, giống như con nai nhỏ vội vã chạy lên núi. Tần Mục cũng bước nhanh hơn, hai người một trước, một sau đi đến cổng làng. - Cậu, con người này sao mặt dày vậy, chạy sau tôi làm gì? Đến cổng làng, cô quay đầu lại, nói vừa dịu dàng vừa như quát với hắn. - Đường ai cũng đi, cô đi được, tôi lại không được? Hắn liền tủm tỉm cười. - Giả vờ, tôi hỏi cậu, sao lại về muộn như vậy, cậu có biết tôi... Chu Tiểu Mai đỏ mặt, không nói hết câu. Tần Mục liền vò đầu nói: - Cô nghĩ tôi muốn sao, tôi bị người khác ép, không còn cách nào. Chu Tiểu Mai xùy một tiếng rồi cười nói: - Còn có người ép cậu, hỏng rồi, hỏng rồi... Nói xong, cảm thấy căng thẳng, hắn hôn thuần thục như vậy, có phải... Tần Mục đâu có biết Chu Tiểu Mai nghĩ gì, thở dài: - Đoàn khảo sát của chúng ta, giữa đường bị kẻ khác cướp đi rồi. Vừa nghe vậy, Chu Tiểu liền bỏ qua tâm tình, hỏi: - Cướp đi rồi? Sao lại thế, ai cướp đi sao? Cô đã thấy chuyện này một lần ngoài đường, lo sợ, chẳng lẽ trong huyện Tây Sơn lại có người to gan như vậy. Hắn lắc đầu nói: - Đi, vào nhà chú Lão Tứ nói chuyện, kẻ khác dám cướp xe của tôi sao. Xe của tôi cho bọn chúng ngửi mùi thơm phía sau ngựa đấy. Nói xong, hắn kéo tay cô vào nhà Hồ Lão Tứ. Lúc này đã hơn tám giờ rồi, ở nông thôn, mọi người đã chuẩn bị đi ngủ. nhưng Chu Tiểu Mai sợ người khác thấy mình thân mật với hắn như vậy, liền giằng tay ra. Lần này Tần Mục lại rất kiên định, không cho Chu Tiểu Mai rút tay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui