Kế hoạch của hắn bởi vì Vạn Hữu Niên phát bệnh mà sụp đổ, nhưng lại bởi vì Hạ Chân mà xây dựng lại lần nữa. Vì thế Tần Mục dặn Từ Na xóa băng ghi hình, chỉ có hai người bọn họ hay biết là được. Cứ như vậy Tần Mục có thể điều chỉnh kế hoạch, dùng đoàn đại biểu Triều Tiên giữ chân Phòng Trung Hoa, hắn muốn lợi dụng Hạ Chân đi tới Thanh Thao náo loạn ván cơ. Như vậy hắn phải làm hiệp thương với Doãn Chiếu Cơ, vì vậy hắn cười nói: - Không biết Doãn tiểu thư đối với kỹ thuật giả thuyết internet có ý nghĩ thế nào? Doãn Chiếu Cơ là người thông minh, Tần Mục cũng vậy, giữa hai người nói chuyện không cần quanh co quá nhiều, nàng ngồi dậy trên giường, thanh âm có chút dồn dập nói: - Tần chủ tịch, ý của anh là anh có thể làm cho quý phương trải đường dẫn cho quốc gia chúng tôi sao? Tần Mục thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nữ nhân này đi du học qua ở Âu Mỹ, thoạt nhìn không xa lạ gì với internet, nhưng khẩu vị không khỏi quá lớn một ít, việc trải đường dẫn là việc dễ làm như vậy sao? Hắn thoáng nhắc nhở: - Doãn tiểu thư, cô hi vọng chúng tôi bỏ vốn hay ra người đây? Doãn Chiếu Cơ nhất thời hiểu được, cười khúc khích, nói: - Tần chủ tịch thật đúng là có ý tưởng, như vậy đi, không bằng anh giới thiệu bạn bè cho tôi nhận thức, tình huống cụ thể do chúng tôi tự bàn thế nào? Tần Mục cũng nở nụ cười, hiện tại hắn chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ đương nhiên không tiện tham dự vào loại chuyện này, chuyện trao đổi vật chất giữa quốc gia hoặc là kết nối chính sách đối với hắn mà nói thật sự còn rất xa xôi, vì thế liền nói: - Không bằng như vậy, Doãn tiểu thư nghỉ ngơi ở tỉnh thành thêm mấy ngày, mấy ngày này sẽ có người liên hệ với cô, về phần chỗ tôi… Lại một tiếng cười khúc khích cắt đứt lời nói của Tần Mục, trong lời nói của Doãn Chiếu Cơ mang theo thâm ý nói: - Tần chủ tịch, tôi nghĩ không qua vài ngày xưng hô với anh cũng phải biến đổi rồi. Tần Mục không ngớt lời khiêm tốn, sau đó cúp điện thoại. Lúc này tâm tình của hắn thật tốt, đi tắm thay âu phục, đeo kính râm ra ngoài. Nhìn thời gian đã đến, hắn đi tới một chỗ điện thoại công cộng gọi điện cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố. Hắn chuyển điện thoại cho Niếp Vinh Bình, trực tiếp đem hướng đi của Hạ Uyển Nhi báo cho hắn biết. Hành động này của hắn liền làm Niếp Vinh Bình cảnh giác, Tần Mục dùng điện thoại công cộng mà không dùng di động, rất có thể nói tình cảnh của Tần Mục tại Thanh Thao phi thường bị động. Hơn nữa Hạ Uyển Nhi bị bắt vào cục công an huyện, Tần Mục lại không dám dùng thân phận một chủ tịch huyện trực tiếp đi đòi người, nói rõ trong cục công an huyện có lực cản cường đại. Kinh nghiệm lão kỷ ủy nhiều năm của hắn liền xoay chuyển. Quyền bí thư thành ủy đang đi cùng đoàn đại biểu Triều Tiên ở tỉnh thành, vì vậy hắn lập tức đem chuyện này phản ánh cho chủ tịch thành phố Tô Ký Bắc. Tô Ký Bắc lập tức mời dự họp ban lãnh đạo, tới chín giờ rưỡi sáng Niếp Vinh Bình cầm theo quyết định của thành ủy dẫn theo thường vụ phó cục trưởng cục công an thành phố Lưu Đại Hữu, cùng mười mấy viên công an cùng nhau đi thẳng tới huyện Thanh Thao. Chuyện này đương nhiên không thể giấu diếm Hạ Chân, hắn cùng Niếp Vinh Bình là chiến hữu, bởi vậy ngồi cùng xe với Niếp Vinh Bình. Dọc theo đường đi sắc mặt Hạ Chân xanh mét không nói được một lời. Hắn ở tại thủ đô bị gạt bỏ, đi tới địa phương còn phải thừa nhận cơn giận lớn như vậy, nỗi phẫn nộ trong lòng hắn không còn cách nào che giấu. Đoàn xe trực tiếp đi thẳng tới cục công an huyện Thanh Thao, Hạ Chân, Niếp Vinh Bình cùng Lưu Đại Hữu đi thẳng tới phòng tạm giam. Cục trưởng Viên Xuân Bách nghe tin chạy đến chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái trẻ được thả khỏi phòng tam giam liền bổ nhào vào lòng Hà Chân khóc lóc kêu to ba ba, nhất thời toàn thân hắn ướt đẫm như chui lên từ hồ nước. Hạ Chân hung hăng trợn mắt liếc nhìn Viên Xuân Bách, nổi giận đùng đùng nói: - Thật bừa bãi! Hắn không nhiều lời, chỉ ba chữ đã đủ trọng lượng. Hắn đến Đằng Long cũng không tiền hô hậu ủng, cùng ngày lại đến nhà Niếp Vinh Bình, ngày hôm sau trò chuyện với Vạn Hữu Niên thì người kia đột nhiên bị trúng gió, vì vậy tin tức hắn đến Đằng Long không được tuyên dương. Chính bởi vì như thế làm cho hắn nhìn thấy được một ít thủ đoạn ảm đạm dưới cơ sở, mang theo Hạ Uyển Nhi không hề quay đầu lại rời khỏi cục công an, thẳng về thành phố Đằng Long. Kỳ thật Hạ Chân đến đây vẫn có chút người hay biết, ngày Vạn Hữu Niên bị trúng gió trong thành ủy vốn dự tính mở tiệc chiêu đãi hắn. Cấp phó bộ đến từ thủ đô, tuy rằng không có thực quyền nhưng quan viên địa phương vẫn phải trịnh trọng đối đãi, nhưng những chuyện tình liên tục phát sinh thật quá đột ngột, vì vậy làm kế hoạch của Tần Mục đã bị kéo dài. Hạ Chân hung hăng rời đi rõ ràng không cho bất luận kẻ nào cơ hội nói chuyện. Niếp Vinh Bình hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mũi Lưu Đại Hữu mắng to. Lão nhân này nói chuyện rất có tính nghệ thuật, tuy rằng những câu như đang mắng Lưu Đại Hữu, lại chỉ vào cục công an huyện Thanh Thao. Lưu Đại Hữu cúi đầu không ngừng nhận sai, tỏ thái độ nhất định quét sạch đội ngũ công an. Niếp Vinh Bình không thèm để ý lời cam đoan của Lưu Đại Hữu, trực tiếp tỏ thái độ Ban kỷ luật thanh tra thành phố sẽ nhúng ta vào chuyện này. Có phó bộ trưởng Hạ Chân đứng đầu, cộng thêm sự kiên trì của phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Niếp Vinh Bình, lúc Diệp Thạch Bình nhận được tin tức thì đã chậm, các đồng chí bên Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã tiến vào cục công an huyện Thanh Thao, từ Viên Xuân Bách cho tới hiệp cảnh bình thường bắt đầu gặp phải một trận gió lốc thật lớn. Nhiệm vụ của Lưu Đại Hữu kỳ thật đã hoàn thành, nhưng hắn chưa rời khỏi Thanh Thao, liên hệ với Từ Na. Từ Na đem chuyện hôm qua Tần Mục đã dặn nói với Lưu Đại Hữu, lúc này Lưu Đại Hữu mới hiểu được chuyện này nhìn qua như hoàn toàn không liên quan gì tới Tần Mục, nhưng lại chính hắn đứng sau lưng tỉ mỉ bố cục. Cứ như vậy, cho dù lấy đao uy hiếp Diệp Thạch Bình thì hắn cũng không đứng ra nói giúp câu nào cho Viên Xuân Bách, chức vị cục trưởng của Viên Xuân Bách xem như đã chấm dứt. Nhưng chuyện này khởi nguyên lại không tiện tuyên dương, vì vậy một tháng sau Viên Xuân Bách bởi nguyên nhân công tác có công được điều lên thành ủy, đảm nhiệm chức chủ tịch công hội bình thường, xem như trực tiếp đưa đi phụng dưỡng người già, những chuyện đó ngày sau hẵng nói. Viên Xuân Bách bị Ban kỷ luật thanh tra nắm giữ, Diệp Thạch Bình mất đi một cánh tay, tuy rằng trong ban lãnh đạo hắn vẫn đến tham gia dự họp, nhưng tinh thần đã mất, đối với việc này Diệp Thạch Bình cũng hết cách. Ngay trong ngày Viên Xuân Bách xảy ra sự cố, Diệp Thạch Bình đã gọi cho Diệp Thạch Lỗi, Diệp Thạch Lỗi nói cho hắn biết phòng đốc tra tỉnh sẽ đi theo đoàn đại biểu Triều Tiên xuống dưới, dặn hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...