Thanh Quan

Tất cả mọi người hiểu được Cận Tiểu Xuyên đã dựa vào “Tây Bình bang”, đều cười ha ha cụng chén với hắn, ý tứ thừa nhận hắn, Cận Tiểu Xuyên mừng rỡ không ngừng uống, cuối cùng chạy ra sô pha ngồi ngủ gục. Không ăn cơm, một hơi uống gần nửa cân rượu, dù là ai cũng không chịu nổi. Quý Chí Cương thở dài: - Xem hình dạng này của hắn, tôi cũng nhớ tới lúc mới quen Tần ca, khi đó còn trẻ chưa biết mùi vị sầu não, thiếu niên thật lông bông ah. Tần Mục mỉm cười nói: - Ai không có thời gian tuổi trẻ đâu, Chí Cương, hiện tại Quý bí thư đã không còn tiếp tục gọi điện phát hỏa với cậu đi? Quý Chí Cương làm vẻ mặt ủ ê nói: - Làm sao mà không phát hỏa, hiện tại gọi điện thoại chỉ có hai chuyện. Một là hỏi tôi khi nào quay về bên kia làm đầu tư, một là thúc giục tôi kết hôn. Nói xong hít sâu một hơi, cùng mọi người uống rượu, sau đó sắc mặt đỏ bừng chạy qua sô pha nói chuyện với Cận Tiểu Xuyên. Người này cũng là nhân tinh, nhìn thấy thái độ của mấy người Tần Mục biết rõ họ có chuyện gì muốn nói, hắn phụ trách chỉ là chuyện kinh doanh, chuyện trong thể chế hắn nghe được không tốt lắm, cho nên thừa cơ hội mời rượu đem mình chuốc ngất ngư, lưu lại không gian cho mọi người. Cừu Tiểu Bằng vừa thấy cũng thay mặt Mạnh Á Linh cảm ơn vài câu, vẫn tiếp tục uống với mọi người quanh bàn. Hắn từ Tây Túc đi ra, hiện tại cũng là người trong thể chế, tự nhiên cùng lãnh đạo không ngừng cụng chén. Mạnh Á Linh đau lòng ngồi bên cạnh lặng lẽ kéo hắn khiến mọi người đều cười to. Cừu Tiểu Bằng theo tay dìu của Mạnh Á Linh rời đi. Nhưng hai vợ chồng son đi vào một gian phòng khác, phỏng chừng Cừu Tiểu Bằng sẽ giải thích với vợ chuyện mình cụng chén với lãnh đạo quan trường, chỉ dạy cho nàng về sau làm thế nào đánh giao tế với người trong chính phủ. Lúc này trong phòng ăn chỉ còn lại bốn người. Tần Mục uống rượu với mọi người, sau đó gọi Cừu Tiểu Thiền vào bếp xem nồi canh như thế nào. Cừu Tiểu Thiền vừa nghe hắn nhắc tới chữ “canh”, sắc mặt liền ửng đỏ, biết Tần Mục có chuyện muốn thảo luận với vợ chồng Lưu Đại Hữu, mím môi đi về hướng phòng bếp, lẩm bẩm: - Tên vô lại kia rốt cục đã biết. Bình thường cứ giả vờ như không có việc gì, lúc này lại nói ra, hừ, thật không phải người tốt. Nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng xấu hổ, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Lưu Đại Hữu có lẽ còn chưa nhận ra được tình huống gì lớn, nhưng Trương Thúy đã mẫn tuệ cảm giác được Tần Mục gặp phải vấn đề khó khăn. Nàng bưng chén rượu cười nói: - Tiểu Tần, chén rượu này cậu nhất định phải uống cạn, ngẫm lại từ khi ở huyện Tây Bình cậu giúp tôi, tôi cùng lão Lưu đã bắt đầu thành công thực hiện mộng tưởng, chỉ mới vài năm từ trong huyện trực tiếp đi vào thành phố. Chén rượu này tôi mời cậu! Tần Mục vội vàng bưng chén rượu lên, cười nói: - Trương tỷ, chén rượu này hẳn phải do tôi mời chị, tôi đã phải gọi chị là Trương cục trưởng rồi. Hai người cùng nở nụ cười cạn chén, Tần Mục thở dài nói: - Lần này người đến không thiện ý, nhưng lại còn xảy ra biến cố. Lưu Đại Hữu hiểu được, để Trương Thúy ngồi bên cạnh Tần Mục. Hai vợ chồng nghe Tần Mục đem chuyện của Doãn Chiếu Cơ nói ra, không khỏi đồng thời hít sâu một hơi. Hoặc là Tần Mục phải bỏ ra mấy tỷ đô la giúp Triều Tiên kiến tạo khách sạn, hoặc là Tần Mục sẽ bị phán tội dọa dẫm bạn bè quốc tế bổ khuyết ác danh lỗ thủng tài chính của hương trấn bên dưới. Lúc này Tần Mục lại lộ ra mẹ của hắn có một công ty lớn tại Mỹ, hơn nữa thời gian trước Sydney đến biểu diễn đại nhạc hội cũng do công ty của mẹ hắn trù hoạch với hai vợ chồng Trương Thúy, điều này làm cho họ cảm thấy mình đã bắt đầu đi vào vòng luẩn quẩn của hắn. Tần Mục kể xong việc này, trên mặt lại không có bao nhiêu phiền muộn, lại mang theo vẻ thần bí, nhìn chằm chằm Trương Thúy nói: - Trương tỷ, mọi người đều nói chị là nữ Gia Cát, có phải nên ra chút mưu kế giúp tiểu đệ vượt qua chuyện lần này được không? Hai vợ chồng Trương Thúy còn đang cảm thấy kinh động vì bối cảnh sau lưng Tần Mục, họ không ngờ sau lưng hắn còn có một đại công ty ở Mỹ hỗ trợ. Tần Mục hỏi ra vấn đề có vẻ cao ngất, Trương Thúy nói: - Bình thường chuyện này nghe vào thật là khó xử, nhưng lúc này lại có điểm xảo. Nếu thao tác tốt, chỉ sợ chẳng những không phải vấn đề khó khăn, còn đạt được kết quả không tưởng được. Tần Mục gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi: - Trương tỷ, chị nói xem. Trương Thúy nhìn diễn cảm của Tần Mục, trong lòng đột nhiên chấn động, lập tức hiểu được chỉ sợ Tần Mục đã nghĩ thông suốt chi tiết bên trong, mình lẽ ra không nên tranh công như vậy. Vừa rồi khi Tần Mục bày tỏ thân phận sau lưng mình, trong lòng nàng rung động thật lớn, giống như địa vị của Tần Mục đột nhiên tăng lên không ít, điều này không khỏi làm nàng sản sinh cảm giác thấp kém, không kịp suy nghĩ đã đem ý tưởng của mình nói ra. Hiện tại xem ra Tần Mục lộ ra gia thế với vợ chồng nàng chính là hành động cố ý, chính là vì muốn làm cho nàng không kịp chuẩn bị mà nói ra tiếng lòng. Trương Thúy không tự chủ được a một tiếng, cười nói: - Tiểu Tần, bắt đầu biết tính toán cùng Trương tỷ, chơi mưu trí khôn ngoan cậu còn kém chút nha. Tần Mục cũng lắc đầu cười nói: - Nếu không như vậy Trương tỷ chịu buông tâm tư giúp tôi sao? Ha ha, kỳ thật chuyện này nếu tính toán kỹ lại, chỉ sợ Trương tỷ còn đạt được sự xem trọng của thành ủy nữa đâu. Lưu Đại Hữu nghe được mà mịt mờ, nhưng hắn cũng hiểu được tính tình Trương Thúy, nghe ra Tần Mục cùng Trương Thúy đang tính toán tới bên thành ủy, hắn có nghe hay không cũng không quan hệ, dù sao về nhà Trương Thúy cũng sẽ nói cho hắn biết, liền cười nói: - Hai người tiếp tục nói, bên cục có một hành động sắp tới, tôi đi nói chuyện với hai tiểu tử kia một chút, để cho họ không có việc gì đừng tự mình đụng vào. Tần Mục cười nói: - Hai tiểu tử kia sẽ không làm anh khó xử đâu. Lưu Đại Hữu gật đầu, nhưng vẫn đứng dậy rời đi, miệng than thở: - Bọn họ không có việc gì, chỉ sợ đám thủ hạ của họ, đến lúc đó vạn nhất xảy ra sự có, thật sự khó làm. Trương Thúy cùng Tần Mục bàn việc tới hơn mười giờ tối, Tần Mục chợt hỏi: - Kỳ quái, sao mọi người không ai ăn cơm đây? Mọi người ăn cơm xong, Lưu Đại Hữu đòi chơi mạt chược, Tần Mục cười nói: - Ân, Lưu ca, Chí Cương, Tiểu Xuyên, Tiểu Bằng, mọi người chơi đi. Sáng mai tôi còn chút việc nên phải đi ngủ trước thôi. Tần Mục đi lên phòng ngủ trên lầu hai, định gọi điện thoại lại quên dãy số, đi ra ngoài đứng trên cầu thang, hô: - Tiểu Thiền, lên giúp anh tìm danh thiếp, anh nhớ hình như đặt chỗ của em. Tần Mục dựa vào đầu giường nhìn danh tiếp trong tay – Công ty hữu hạn thời trang Mộng Nina - tổng giám đốc Trương Lệ Na – khóe môi mang theo dáng tươi cười bí hiểm, bấm dãy số. Rất rõ ràng Trương Lệ Na không ngờ Tần Mục sẽ gọi điện thoại cho mình, từ khi bị Tần Mục từ chối khéo tại Lan Trữ, nàng đã bắt đầu đi lại giữa Phòng phó bí thư cùng Diệp Thạch Bình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui