Vân Băng bĩu môi, Diệp Thạch Lỗi bị Hàn Tuyết Lăng đá một cước vào giữa hai chân, chuyện này đã truyền khắp vòng luẩn quẩn, Diệp Thạch Lỗi dùng loại thủ pháp ăn chơi trác táng gài bẫy Tần Mục, cũng xem như tranh đấu ý khí trong vòng luẩn quẩn công tử ca Chỉ là ý tưởng của hắn giống như hơi đơn thuần, Tần Mục là người đi lại trong quan trường, chung quy sẽ không hồ nháo giống như hắn Lúc này Tần Mục đưa ra ý muốn gặp mặt Diệp Thạch Lỗi một lần, cũng là vì căn cứ theo ý nghĩ người trong quan trường không có thâm cừu đại hận tuyệt không hạ tử thủ, muốn trao đổi một chút, nhưng Diệp Thạch Lỗi vẫn không chịu chừng mực, dựa vào cấp bậc quan trường giữa hai bên, Tần Mục cũng không để ý va chạm với hắn Vân Băng có chút vắng vẻ nói: - Anh cảm thấy được với tính tình của hắn sẽ giảng hòa với anh sao Tần Mục gạt tàn thuốc, trên mặt hiện lên nụ cười bí hiểm: - Mọi người đều là con cháu thế gia, có thể nói chỉ là chuyện quá khứ, vẫn luôn có cơ hội cùng uống chén rượu Những lời này liên quan đủ mọi mặt, uống rượu cũng phải nhìn xem là rượu gì Rượu Hồng Môn Yến cũng là rượu, rượu Quỳnh Hoa Yến cũng là rượu, một ẩn sâu sát khí, một lại công chính bình thản Vân Băng lấy ra di động, màu vàng nhạt, bấm dãy số, sau đó là thanh âm nôn nóng của Diệp Thạch Lỗi: - Vân Băng, cô sao vậy Tần Mục đâu, vì sao còn chưa lên giường Vân Băng ngẩng đầu nhìn thoáng qua khung cửa nơi treo máy giám thị bí mật, khóe môi hiện lên ý cười trào phúng, chậm rãi nói: - Hắn muốn gặp mặt anh một lần - Xú nữ nhân, cô bán đứng tôi Thanh âm Diệp Thạch Lỗi mất bình tĩnh, ngôn ngữ đầy thô tục - Diệp Thạch Lỗi, anh nghe rõ ràng, anh tới hay không là chuyện của anh, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai! Vân Băng nói xong liền tắt điện thoại, cảm giác còn chưa trút giận, đứng lên, đem di động ném vào máy giám thị cạnh cửa Một tiếng vỡ vụn thanh thúy, di động giá trị hơn vạn đồng vỡ rụng Khí lực toàn thân Vân Băng giống như bị rút sạch, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường khóc ồ lên Tần Mục thở dài, không nói thêm gì nữa, bằng đảm lượng của Diệp Thạch Lỗi, chỉ sợ sẽ không tới, mối thù giữa hắn cùng Tần Mục xem như hoàn toàn kết xuống Đứng lên, Tần Mục cũng không nhìn Vân Băng, đi ra khỏi khách sạn Tranh Vanh lái xe đến thẳng cục công an Tần Mục lái xe tới cục công an, người phụ nữ đã được đưa về đây, trong phòng tạm giam truyền ra mùi vị xăng nồng nặc Tần Mục nhăn mày, nhìn công an tiếp đãi hắn nói: - Tìm người giúp nàng thay quần áo, nhìn bộ dáng giống gì nữa! Nói xong lời này liền hỏi thăm có thông tri cho Viên cục trưởng cùng Hầu phó cục trưởng hay chưa Công an làm việc cũng là người thông minh, không biết từ nơi nào nhận được tin tức Tần Mục không hợp với cục công an, vội vàng trả lời đây chỉ là sự kiện bình thường, những công an trực ban như họ đều có thể xử lý Tần Mục nghe xong gật gật đầu, hỏi thăm tên của viên công an kia, người kia tên Nhan Bân Nhan Bân vừa mời Tần Mục vào phòng trực ban vừa phân phó một công an khác đi tìm người Tần Mục bày ra bộ dạng lãnh đạo trò chuyện với Nhan Bân, hỏi thăm công tác lúc trực ban thế nào, mọi người có ý nghĩ ra sao trong công tác Nhan Bân lập tức hiểu được việc này mình làm rất đúng, đã được vào ánh mắt Tần Mục, lập tức thành khẩn trả lời Tần Mục nghe cách nói chuyện của Nhan Bân, phát hiện viên công an chừng ba mươi tuổi này thật sự có chút tư tưởng Đừng nhìn hắn chỉ nói những chuyện bình thường, nhưng trong lời nói còn mang theo cách nhìn của chính mình, không hề nói chuyện mang theo một mẫu máy móc trong chính phủ Tần Mục liền lưu tâm, thản nhiên nói: - Bầu không khí trong huyện Thanh Thao rất tốt, không cần thiết có quá nhiều ý kiến thôi Nhan Bân rót chén trà cho Tần Mục, cười nói: - Tần chủ tịch, trong phòng này có chút lạnh, ngài uống chút trà nóng ấm áp thân mình Nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, là loại Hồ Điệp Tuyền chỉ giá trị hai đồng rưỡi, sau đó có chút ngượng ngùng đưa cho Tần Mục Điều này càng làm Tần Mục chú ý hơn một ít Người bình thường, khi lãnh đạo đến luôn sẽ lấy một ít đồ vật thượng đẳng đem chiêu đãi, viên công an này nếu biết chuyện này do hắn làm chủ, vậy khẳng định sẽ đến gặp một lần Nhưng thời gian dài như vậy hắn lại không chuẩn bị loại thuốc lá Hồng Tháp Sơn linh tinh gì đó, hoặc là hắn thật sự cương trực công chính, hoặc là cố ý biểu diễn trước mặt mình Nếu Tần Mục muốn làm chuyện gì đó trong huyện Thanh Thao, bên công – kiểm – pháp nhất định phải có người phát ngôn của mình, vì vậy Tần Mục nhận điếu thuốc, đặt lên miệng cười nói: - Các anh cũng thật vất vả, trời lạnh như vậy còn phải lo lắng hậu cần an toàn của nhân dân Nhan Bân giúp Tần Mục châm lửa, lại đặt thuốc lá ra xa, không hùa theo câu nói Tần chủ tịch càng vất vả hơn nữa, chỉ mím chặt môi ngồi một bên, rất có hương vị giảo hoạt như hồ ly Tần Mục gật gật đầu, nâng chén trà lên uống, khóe mắt quan sát Nhan Bân Lúc này Nhan Bân xuất ra phần hồ sơ, tiến hành đối chiếu với hình ảnh trước mặt mình Ánh mắt Tần Mục sáng lên, người này thật sự có bộ dạng của một cán sự, có thể suy nghĩ sau tết nâng đỡ hắn một chút Tuy rằng hiện tại trong công – kiểm – pháp Tần Mục chưa thể chen miệng vào, nhưng nếu lấy cớ thử nghiệm chuyện nông dân góp vốn xây đường an bài hắn một chức phó đồn trưởng đồn công an, hẳn không phải là chuyện quá khó khăn Nếu không phải Nhan Bân ngu xuẩn đến cực điểm, nên biết mình an bài cho hắn như vậy là có ý đề bạt hắn, nhất định phải nhanh chóng đánh cho ra một mảnh thiên địa đi Trong lòng Tần Mục còn đang suy tính, trong phòng tạm giam truyền ra thanh âm, người phụ nữ kia như phát điên không chịu thay quần áo, còn quát to: - Các người không cho tôi sống, tôi cũng không cho các người sống! Nữ công an hỗ trợ thay quần áo không còn biện pháp, vì vậy mới đi ra xin chỉ thị của Tần Mục nên làm như thế nào Tần Mục không nói gì, ngược lại đưa mắt nhìn Nhan Bân Thấy Nhan Bân nói chuyện làm việc, hiện tại ở nơi này xem như hắn là người có chức vị cao nhất, nếu hắn có thể xử lý tốt chuyện này, Tần Mục có thể lấy hắn làm mồi lửa châm mồi lửa thứ hai sau khi quan mới nhậm chức Nhan Bân nhướng mày, nhìn thấy Tần Mục không nói lời nào, liền biết cơ hội đã bày ra trước mặt mình, lập tức đứng lên nói: - Nếu như vậy thì đừng miễn cưỡng nàng, để tôi qua xem Trong lòng Tần Mục khen ngợi một câu, vừa rồi hắn hạ lệnh để người phụ nữ thay quần áo, nhưng Nhan Bân không mạnh mẽ chấp hành mệnh lệnh của hắn, ngược lại vỗ yên người phụ nữ là chủ yếu, đây chính là thái độ nên có khi làm việc của một nhân viên công vụ Hắn đặt chén trà xuống cười nói: - Cùng nhau đi xem đi Vì thế Nhan Bân dẫn dắt Tần Mục đi tới phòng tạm giam, một mùi xăng sặc mũi ập vào mặt, người phụ nữ điên cuồng kêu lên: - Tôi liều mạng với các người, tôi liều mạng với các người, các người đều cùng một giuộc, đều cùng một giuộc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...