Dù sao Ngô Cúc chỉ mới lăn lộn quan trường không bao nhiêu ngày, còn chưa hiểu thông những cong cong nhiễu nhiễu bên trong. Vì thế Tần Mục đem những hung hiểm trong huyện phân tích tỉ mỉ cho nàng nghe qua, khiến nàng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh. Sáng hôm sau, phó chủ tịch huyện Ngô Cúc đưa ra lời đề nghị với huyện ủy, bởi vì tài chính của xí nghiệp Tam Tinh sắp đến, nên thành lập một ngành chuyên quản lý, để công trình có thể tiến hành thêm hữu hiệu. Huyện ủy trải qua hội nghị đồng ý lời đề nghị của phó chủ tịch Ngô Cúc, đặc biệt thành lập “Văn phòng phát triển kế hoạch khu du lịch Hàn quốc huyện Tây Bình”. Bởi vì Tần Mục là cục trưởng cục chiêu thương, hơn nữa từng giúp tìm kiếm cháu gái chủ tịch xí nghiệp Tam Tinh, vì vậy cục trưởng Tần Mục được tổ chức an bài bình điều đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng phát triển kế hoạch, mà vị trí cục trưởng cục chiêu thương tạm thời do phó cục trưởng An Bình đảm nhiệm. Đem Tần Mục điều ra khỏi cục chiêu thương, như vậy thật nhiều mỡ béo đầu tư trong cục sẽ không cần qua tay Tần Mục, cho dù là xí nghiệp Tam Tinh đầu tư tài chính cũng phải do cục chiêu thương nắm giữ. Đối với tình huống như vậy người vui vẻ nhất chính là Hầu Cửu Châu, hắn giống như chứng kiến cảnh tượng Ngô Cúc cùng Tần Mục trở mặt thành thù, chính hắn thuận lợi nắm lấy khối mỡ béo kia. Mặc dù nói Tần Mục từ một cục trưởng biến thành chủ nhiệm, nhưng thủ pháp tránh nặng tìm nhẹ của hắn lại được Cao Phái tán dương. Năm nay là đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cử hành, hơn nữa lão thủ trưởng đã xác định con đường, Cao Phái trực tiếp điều nhập vào thành thị đặc khu thực nghiệm làm bí thư. Nhìn qua như chức vụ bị rơi xuống, nhưng người sáng suốt đều biết chỉ cần đặc khu làm ra thành tích, như vậy chức bí thư sẽ thẳng tắp bay nhanh. Nghe được Cao Phái không bị điều tới khu có nạn lụt hoành hành, Tần Mục thoáng yên lòng, cùng Cao Phái nói ra một ít cách nhìn của chính mình. Cao Phái không ngừng thở dài, Tần Mục hiện tại chỉ vì bị hạn chế bởi tuổi tác, nếu không dựa vào kiến thức cần làm quan to một phương còn chưa đủ. Đây là lời cảm khái của một vị quan đồ biến chuyển thành quan lớn, Tần Mục nghe ra được lời bàng hoàng của Cao Phái, hắn cũng không có cách nào. Dù sao mới sơ bộ cải cách, rất nhiều chuyện cũng không nhẹ nhàng như suy nghĩ, kinh tế bay nhanh thì bay nhanh, nhưng cũng không đại biểu thực lực của quốc gia tiến triển, luôn phải trải qua một ít nỗi đau như sinh cơn mới có thể giảm bớt đi đường vòng. Người trong quan trường, làm quan to một phương đầu tiên cần nghĩ đến là bước chân ổn định sau đó mới cầu đột phá, thành thị đặc khu thực nghiệm cần mạo hiểm phiêu lưu thật lớn. Tần Mục trẻ tuổi, vai vế lại thấp, chắc chắn cũng không nên ra vẻ thâm trầm khuyên nhủ Cao Phái. Hắn cầm điện thoại bằng tay trái, châm thuốc lá, thổi ra một hơi khói, không nói lời nào. Cao Phái hình như cũng châm thuốc, một trận ho khan kịch liệt truyền đến. - Tiểu Mục, huyện Tây Bình thật sự không có phát triển gì quá lớn, hoàn cảnh địa lý bên kia cũng ảnh hưởng quốc gia, sẽ không khiến cho nó được phóng túng gì quá lớn. Qua hồi lâu, khi Tần Mục đã hút nửa điếu thuốc Cao Phái mới trầm thấp nói. Lời này đã nói thật rõ ràng, chỉ cần Tần Mục gật đầu sẽ lập tức trở thành tinh binh cường tướng dưới trướng Cao Phái, chỉ cần hoạt động một chút ít nhất phải là nhân vật thực quyền chủ quản một thành thị. Nhưng Tần Mục lại không thể đi. Hắn không đành lòng để kế hoạch mình cực khổ thiết kế phóng vào trong tay người khác, cũng luyến tiếc nhìn nhân dân huyện Tây Bình nghèo khổ bao đời vừa thấy hi vọng lại tan biến, càng không muốn bỏ lại Ngô Cúc một mình chiến đấu tại nơi này. Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, Cao Phái nói ra lời này, hắn làm sao cự tuyệt? Cao Phái cũng biết có chút làm khó Tần Mục, nhưng thành phố hắn bị điều tới từng bước hung hiểm, không có người một nhà ở bên cạnh nhắc nhở, hắn chỉ sợ một cước đạp sai bản thân mình mất hết danh dự là việc nhỏ, chỉ sợ sẽ làm Tần lão gia tử nổi trận lôi đình. Đột nhiên, ánh mắt Tần Mục sáng lên, trong lòng liền có chủ ý, chậm rãi hỏi: - Dượng ba, dượng có biết chuyện xí nghiệp nhà nước cải cách không? Cao Phái sửng sốt, hình thức xí nghiệp nhà nước huyện Tây Bình cải cách đã rơi vào Liêu tỉnh tây bắc, bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thậm chí là mười mấy học giả chuyên môn cải cách kinh tế đều phải vỗ bàn ngạc nhiên, ngay lập tức được mở rộng ở các khu. Chuyện này Cao Phái đương nhiên biết, nhưng hắn không rõ Tần Mục hỏi vậy là có ý gì. Tần Mục lại châm điếu thuốc, mấy ngày nay hắn đã hút khá nhiều. Hắn sửa sang lại ý nghĩ một chút, dùng loại ngữ khí như dẫn dắt nói: - Dượng ba, dượng cảm thấy được thành lập đặc khu mục đích là gì đây? Hi vọng dượng nói cho cháu biết ý niệm trong lòng của dượng, đừng chỉ nói những từ ngữ đẹp đẽ bên ngoài. Tần Mục nói những lời này có chút không khách sáo, nhưng Cáo Phái không để ý tới. Hắn suy nghĩ một chút nói: - Chính là làm cho nhân dân giàu có, tránh cho quốc gia đi đường vòng, sau đó đem kinh nghiệm truyền thụ cho cả nước. Nói xong lời này, Tần Mục chợt nghe được bên kia truyền tới tiếng vang lớn, sau đó lại nghe Cao Phái cười ha hả: - Tiểu Mục a tiểu Mục, tiểu tử thúi, dượng ba thiếu cháu một nhân tình. Khóe môi Tần Mục nhếch lên, dượng ba trà trộn quan trường hơn ba mươi năm, chỉ nhắc nhở một chút hắn lập tức hiểu ra, hình thức cải cách quốc xí của huyện Tây Bình đem tài sản quốc gia chặt chẽ nắm giữ trong tay, lại làm cho công nhân viên chức các nhà xưởng cải thiện hoàn cảnh cùng đãi ngộ, đây là án lệ cải cách kinh tế phi thường điển hình. Nghe xong Cao Phái nói, Tần Mục cười nói: - Dượng Ba, dượng đừng tưởng rằng thành thị kia là một củ khoai lang phỏng tay, cháu cân nhắc một chút, dượng cảm thấy nơi kia tràn đầy cạm bẫy, nhưng người khóc hô muốn nhảy vào cạm bẫy thật không ít. Lời của Tần Mục thật trắng trợn, nhiều người tranh thủ đầu rơi máu chảy nhưng cuối cùng rơi xuống trên đầu Cao Phái, nếu nói trong này không có sự can thiệp của Tần lão gia tử chỉ sợ bằng vào địa vị Cao Phái trọng lượng còn chưa đủ, chỉ bằng những nhân vật phó bí thư tỉnh ủy hay phó chủ tịch tỉnh quanh thân hắn, đã đủ cho Cao Phái thất bại. Lão gia tử làm như vậy kỳ thật đã bày tỏ thái độ với Cao Phái, đến bên kia cứ yên tâm mà làm, mặt sau còn có lão gia tử chống đỡ, trời sập không nổi. Cao Phái buông ra khúc mắc, thần tình hớn hở, để Tần Mục tranh thủ thời gian đi qua thành phố lớn một chút, đừng mãi đứng yên ở một địa phương. Tần Mục cười đáp ứng, Cao Phái mới thỏa mãn cúp điện thoại. Trong lòng hắn cân nhắc lời nói vừa rồi của Tần Mục, chợt thấy cả kinh. Tần Mục, đứa cháu lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, chẳng phải vừa nghe được bản thân mình sắp điều qua đặc khu nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Tần lão gia tử, nếu vậy tâm tư người trẻ tuổi kia không khỏi thật là đáng sợ. Hắn châm điếu thuốc, rít vài hơi, đột nhiên nở nụ cười, nếu Tần Mục thật có năng lực kia, đây chính là phúc khí của con cháu Tần hệ. Cao Phái cầm điện thoại, muốn báo cáo với lão gia tử nhận thức của mình về Tần Mục, vừa gẩy vài con số liền buông điện thoại. Nếu lúc này báo cáo, bằng vào lòng dạ của lão gia tử rất có thể sẽ đem Tần Mục điều tới một ngành nhàn hạ không dùng vài năm cho hắn ma luyện góc cạnh, điều này đối với Tần Mục mà nói sẽ là tiếc nuối lớn nhất. Huống chi Cao Phái cũng không muốn để lão gia tử biết mình có khúc mắc bối rối, sẽ làm địa vị của mình giảm thấp trong lòng lão gia tử. Nếu lão gia tử đem hắn đặt tới đống lửa nướng, vậy nói rõ đối với hắn thật có lòng tin, cũng cung cấp cơ hội thăng chức cho hắn. Nghĩ đến đây, nếp nhăn trên khóe mắt Cao Phái chợt giãn ra, cầm điện thoại gọi cho vợ mình là Tần Trí, dặn Tần Trí chuẩn bị chuyến đi qua thành phố đặc khu. Tần Mục cúp điện thoại, cân nhắc ý tứ của Cao Phái, sau lưng tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lão gia tử rõ ràng muốn cứng rắn nâng đỡ Cao Phái, điểm này đi ngược tác phong đánh vững đánh chắc của lão gia tử, chẳng lẽ thân thể lão gia tử xảy ra trạng huống gì hay sao? Tần Mục vừa nghĩ tới đây, lập tức không cách nào ngồi yên, vội vàng gọi điện thoại tới đại viện thủ đô, không ngờ nghe được thanh âm như chuông đồng của lão gia tử. Lần này hắn hoàn toàn thả lỏng xuống, cầm điện thoại cũng không biết nên nói gì, cảm thấy trái tim nhảy mạnh như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cổ họng có chút phát khô nói: - Chào ông nội. Tần lão gia tử ngựa chiến đã quen, sau giải phóng ở trong nhà vẫn luôn hành sự dứt khoát, luôn sử dụng sách lược đánh vững đánh chắc đồng thời giữ trung lập trên quan trường, tính tình của hắn là người nóng nảy gấp gáp, làm con cháu mỗi lần nhìn thấy đều lễ độ cung kính, không dám nhiều lời. Nghe được câu chào hỏi ân cần của Tần Mục, lão gia tử thậm chí có chút muốn khóc, nổi giận mắng: - Thằng nhóc, bên kia xong việc rồi mới nhớ tới gọi điện thoại cho ông sao? Tần Mục nhất thời nghẹn lời, ôm điện thoại cười hăng hắc. Tiếng cười rơi vào trong tai lão gia tử, còn êm tai hơn cả thanh âm thiên nhiên. Lão nhân vốn là trung niên mới có con trai, nhưng con trai qua đời sớm, bên người tuy rằng có trẻ con vui đùa ầm ĩ, nhưng rốt cục không phải họ Tần, giờ phút này tiếng cười như làm nũng của Tần Mục rốt cục khiến lão gia tử không tự chủ được, khóe mắt lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt. Lão gia tử vội vàng lau nước mắt, trừng mắt liếc nhìn bác sĩ đứng bên cạnh, sau đó nói: - Thằng nhóc, nói đi, cháu gọi điện thoại cho ông có phải vì chuyện của dượng ba cháu không? Rốt cục người già nhưng vẫn cường mãnh, tinh thần lẫn đầu óc vẫn tốt, hắn biết Tần Mục nhất định là có chuyện, tâm tư vừa chuyển liền hiểu được. Kỳ thật Tần Mục chỉ lo sợ thân thể lão gia tử xảy ra trạng huống, lập tức cười khổ nói: - Cháu nói ông nội ah, chẳng lẽ không có việc gì cháu không thể gọi điện cho ông thăm hỏi một chút sao? Vậy được, cháu lập tức cúp điện thoại. - Thằng nhóc, cháu dám! Lão nhân khoát tay với bác sĩ, để bác sĩ đi ra ngoài, sau đó chậm rì rì nói: - Có phải vì lão tam muốn cháu chuyển địa phương hay không đây? Tâm tư Cao Phái quả nhiên bị lão gia tử đoán chuẩn xác, Tần Mục thật sự không lời nào để nói, chỉ cười. Lão nhân nhìn thấy bác sĩ đã rời đi, cười hắc hắc lấy ra nửa điếu thuốc trong túi. Tuổi tác đã cao, cuộc sống không được tự do, mỗi ngày hút thuốc uống rượu đều bị các bác sĩ khống chế chặt chẽ, mặc dù có chút thời điểm nổi giận cũng được một ít khoan dung, nhưng nhìn mọi người khổ cực như vậy trong lòng lão nhân cũng không nỡ. Cho nên hút nửa điếu thuốc trên mặt lão nhân liền hiện lên vẻ tươi cười đắc ý, chẳng khác nào đứa trẻ trộm lấy được đồ chơi mình thích. Tần Mục nghe được lão nhân bật lửa, cười nói: - Ông nội, cháu có số điện thoại của bác sĩ của ông. - Đừng a đừng a, thằng nhóc, dám uy hiếp ông nội của cháu phải không. Lão nhân làm ra khẩu khí như sợ hãi, hai người đồng thời cười ha hả. Lão nhân chậm rãi rít một hơi thuốc, nói: - Tiểu tử Cao Phái, năng lực vẫn có, chỉ là ở mãi một chỗ nên có chút lười. Cuối cùng Tần Mục hiểu được ý tứ của lão nhân. Nhân vật trung tâm Tần hệ chỉ có hắn cùng Cao Phái là tham chính. Tuổi của hắn lại quá nhỏ, đi vào trung tầng quan trường cũng phải chờ sau trung niên, nhưng Cao Phái thì khác, nếu hiện tại hắn còn không biểu hiện một chút năng lực của mình, như vậy những nhân vật dựa vào Tần hệ nói không chuẩn sẽ sản sinh dao động. Dụng ý của lão nhân rất rõ ràng, dùng quá độ kỳ của Cao Phái trải đường cho Tần Mục. Từ hôm tết gặp Tần Mục, tâm tư bất động đã lâu của lão nhân liền linh hoạt, trọng dụng Cao Phái chẳng qua vì lão nhân muốn bày con pháo phủ đầu trong bố cục sắp tới. Ánh mắt Tần Mục có chút mơ hồ, đây là điều hắn thật ít trải qua suốt mấy năm nay, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: - Ông nội, cảm ơn ông. Tần lão gia tử hừ một tiếng, mắng: - Ít giở trò này với ông nội, nhanh chóng nghĩ biện pháp chế tạo ra vài tiểu tử, ông nội của cháu đi đứng còn lưu loát, còn có thể giúp cháu xem xem nhi đồng. Trên trán Tần Mục đầy mồ hôi, để cho Tần lão gia tử chăm nhi đồng, trời ạ, đứa bé kia thật sự có phúc. Cúp điện thoại, tâm tình Tần Mục nhất thời vui tươi, đang định pha chén trà uống cho thoải mái, cánh cửa đột nhiên mở ra, Quý Chí Cương chạy vào vội vàng kêu lên: - Tần ca, phá hủy, xảy ra chuyện lớn! Tần Mục đứng bật lên, Quý Chí Cương tự mình chạy đến tìm hắn nói xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ cải cách quốc xí xảy ra biến cố? Đây là chuyện liên quan đến mấy chục thậm chí hơn mấy trăm triệu, dù Tần Mục bình tĩnh cũng có chút không thể khống chế. - Chuyện gì thế này, nói nhanh! Tần Mục thấy Quý Chí Cương chống hông vỗ ngực thở, sắc mặt âm trầm. - Phía đông thị trấn, phía đông thị trấn… Quý Chí Cương thở không ra hơi. - Nói điểm chính, nói điểm chính! Tần Mục có chút không thể khống chế, bên ngoài có vài nhân viên cục chiêu thương đang cẩn thận nhìn vào trong phòng. Tuy rằng Tần Mục không quan tâm chuyện trong cục, nhưng làm việc ở nơi này An Bình vẫn có một số việc cần thỉnh giáo vị thủ trưởng mới đây của mình. Quý Chí Cương nỗ lực thở mạnh một hơi, mới nói xong nguyên câu: - Mặt đông thị trấn xảy ra tai nạn giao thông! Sắc mặt Tần Mục lập tức thay đổi, hung hăng vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Quý đại thiếu, anh thật sự là quá rỗi rảnh có phải hay không? Chỉ là tai nạn xe cộ để công an giao thông đến xử lý là được rồi! Hắn cũng biết tai nạn giao thông kia bất thường, có thể làm cho Quý Chí Cương tự mình chạy tới thông báo đã thấy có chút khó khăn, nhưng so sánh với việc cải cách quốc xí xảy ra sự cố, bất cứ chuyện gì Tần Mục cũng cảm thấy không quan trọng lắm. - Chuyện này cũng không nhỏ, người gây tai nạn là người nước ngoài. Quý Chí Cương lại nói, thật cẩn thận nhìn Tần Mục. Từ sau khi Tần Mục lôi kéo được xí nghiệp Tam Tinh đầu tư, trên người đã mang theo một ít uy nghiêm, làm Quý Chí Cương cũng không dám tùy tiện như lúc ở bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...