Khi xe sắp ra khỏi thành phố, Tần Mục tinh mắt phát hiện ven đường có một cô gái đội mũ dệt màu hồng cánh sen, thần tình bất đắc dĩ đưa ra cánh tay trái, ngón cái giơ cao đang ra hiệu cho những xe ô tô qua lại. Đây là thủ thế ý nói nàng đi du lịch một mình từng lưu hành một thời, ý tứ muốn đi nhờ xe miễn phí, đụng được lái xe có lòng tốt thì chở nàng một đoạn đường. Nhưng hiện tại trong tỉnh thành cũng không có mấy người hiểu được hàm ý bên trong dấu hiệu kia, mỗi chiếc ô tô đều chỉ chạy lướt ngang qua nàng. Tần Mục gọi tài xế dừng xe bên cạnh cô gái, mở cửa sổ hỏi: - Đi đâu? Cô gái tuyệt đối chưa đầy hai mươi tuổi, nhìn vào làm người ta có ấn tượng sâu nhất là dưới vầng trán rộng có đôi mắt nhỏ nhưng vô cùng linh động. Tuy rằng không quá xinh đẹp nhưng làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân. Chứng kiến trên mui xe có chữ “cho thuê”, cô gái lắc đầu dùng Trung văn trúc trắc nói: - Thật xin lỗi, tôi không có tiền, tôi chỉ muốn nhờ…ân, xe không lấy tiền. Tần Mục mỉm cười, khẩu âm của cô gái này thật cổ quái, nói chuyện thật chậm, rất giống như đến từ nước ngoài. Hắn hất đầu nói: - Lên xe đi, người có thể nhận ra được dấu hiệu của cô không có mấy người đâu. Cô gái hoài nghi nhìn Tần Mục, thẳng tới khi Ngô Cúc mở cửa xe, nàng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tao nhã ngồi trên xe mới khiến nàng thả lỏng một ít, do dự đi tới trước xe lo lắng hỏi một câu: - Tôi muốn đi huyện Tây Bình, các vị tiện đường sao? Ngô Cúc yêu kiều mỉm cười, kéo nhẹ tay cô gái nói: - Thật vừa vặn, vừa lúc mục đích của chúng tôi cũng là huyện Tây Bình, mau lên đây đi. Ngô Cúc không nói lời này còn đỡ, vừa nói liền khiến cô gái đột nhiên lui ra sau mấy bước, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, thấp giọng nói: - Tôi không đi, sao lại trùng hợp như thế nha? Ngô Cúc nhìn Tần Mục cười khổ bất đắc dĩ, Tần Mục liền xuống xe, chỉ vào Ngô Cúc nói: - Vị này chính là phó chủ tịch huyện Tây Bình, tôi là cục trưởng cục chiêu thương huyện, chẳng lẽ chúng tôi còn có ý định bắt cóc một cô gái không có đồng nào trong người như cô sao? Cô gái cẩn thận ngẫm nghĩ chức quan mà Tần Mục nói, nghe được Tần Mục giới thiệu, hai mắt đột nhiên sáng ngời, thần tình hứng thú nhìn hắn hỏi: - Anh tên là gì? Tần Mục cười khổ vỗ vỗ trán, nhìn Ngô Cúc cười nói: - Thấy không, làm chuyện tốt đụng tới kiểm tra hộ khẩu. Hắn quay đầu nói với cô gái: - Tần Mục, cục trưởng cục chiêu thương huyện Tây Bình. Nghe xong Tần Mục tự giới thiệu, hai tay cô gái vỗ một cái, phát ra tiếng vang thanh thúy, hai đuôi sam hất lên, lập tức chui vào trong xe. Ngô Cúc bật cười, trong ánh mắt hiện vẻ vui đùa nhìn Tần Mục, trêu chọc nói: - Sao em không biết tên của anh lại xài được như thế đây? Tần Mục cũng mờ mịt, cùng Ngô Cúc lên xe, xe lại khởi động chạy thẳng ra ngoại thành. Từ sau khi cô gái lên xe, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Mục không hề nháy mắt. Ngô Cúc ngồi bên cạnh cảm giác ê ẩm, bắt đầu lôi kéo cô gái trò chuyện. Ai ngờ cô gái nói vài câu lại bắt đầu hỏi thăm chuyện của Tần Mục, không hề ngượng ngùng hỏi thẳng thân thể của hắn, hỏi cơ ngực có nảy nở hay không, bụng có sáu khối xinh đẹp hay không… Tần Mục cùng tài xế đều là đàn ông, nghe được cảm giác trái tim có chút áp lực, không ngừng lau mồ hôi trán. Ngô Cúc vừa hấp dẫn cô gái trò chuyện vừa dùng ánh mắt u oán nhìn Tần Mục, khiến trong lòng hắn không ngừng chột dạ. Trong lúc nói chuyện, Tần Mục biết được cô gái tên Kim Hi Nhi, trong lòng lập tức hiểu ra, thấp giọng nở nụ cười đột nhiên hỏi: - Thân thể Kim Tể Chính tiên sinh có khỏe không, cô thật không nên không báo mà chạy đi như thế. Đôi mắt linh động của Kim Hi Nhi nhất thời mở to, không tưởng tượng được kêu lên: - Anh làm sao mà biết được, tôi cũng không có nói nha. Tần Mục cười bí hiểm, dựa ra sau ghế, nhắm mắt lại. Vô luận Kim Hi Nhi nói thế nào hắn cũng không trả lời, chỉ dùng tiếng ngáy thật nhỏ ý nói với nàng hắn thật buồn ngủ. Trên quốc lộ, tốc độ xe tăng lên, trên đường mọi người dừng lại ăn cơm sau đó chạy nhanh về hướng huyện Tây Bình, dù là như thế khi tới trong huyện thì ánh đèn cũng vừa thắp sáng. Đưa Ngô Cúc cùng Kim Hi Nhi về tới nhà, Tần Mục để hai nàng đi rửa mặt, hắn ngồi trong phòng khách gọi điện thoại báo cáo hành tung của Kim Hi Nhi cho bí thư tỉnh ủy. Số điện thoại này trước khi trở về bí thư tỉnh ủy đã cho hắn, thuộc dãy số tư nhân, rất ít tiết lộ ra ngoài. Nghe xong Tần Mục báo cáo bí thư tỉnh ủy lập tức mệnh lệnh cho hắn phải chiếu cố kỹ lưỡng vị tiểu công chúa của xí nghiệp Tam Tinh, bên tỉnh thành xem như bị làm ngất trời, xí nghiệp Tam Tinh suýt chút nữa vì chuyện này mà nháo loạn muốn hủy hợp đồng. Cúp điện thoại, Tần Mục lắc đầu cười khổ, tại sao hắn lại vướng phải sự việc như vậy, nếu bên điện tử Tam Tinh khăng khăng cho rằng hắn lừa gạt con gái người ta, vì vấn đề mặt mũi phỏng chừng hắn phải bị gạt một bên một thời gian, tiền cảnh quan đồ xem như chấm dứt. Hai cô gái trên đường nói chuyện đã trở nên vô cùng quen thuộc, không ngờ cùng nhau vào phòng tắm. Tiếng nước nương theo thanh âm tiếng cười làm trong lòng Tần Mục có chút dao động. Nhớ tới thanh âm rên rỉ đêm qua, Tần Mục vội vàng đứng dậy mở ti vi xem tin tức trong huyện. Đúng lúc nhìn thấy bí thư huyện ủy Lưu Công Thành cùng chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu mời dự họp hội nghị khẩn cấp về vấn đề điện tử Tam Tinh sắp đến trong huyện đầu tư. Trong hội nghị, Lưu bí thư cùng Hầu chủ tịch cùng nhất trí ý kiến, yêu cầu các ngành các đơn vị trong huyện phải lấy chuyện xí nghiệp Tam Tinh đầu tư làm trọng, ngăn chặn tình huống kéo dài chậm trễ trong công tác, hết thảy đều bật đèn xanh cho nhà đầu tư. Thật hiển nhiên, lần này tài chính đầu tư làm ảnh hưởng tới mạch đập phát triển kinh tế của huyện Tây Bình, là cơ hội nâng cao thêm một bước trong kinh tế của huyện. Từ sau khi ba long đầu sản nghiệp của Dược Mã hương bị cưỡng chế phá sản, huyện Tây Bình rất cần một tin tức phấn chấn lòng người cổ vũ sĩ khí toàn huyện. Tần Mục mỉm cười nhìn bộ dạng nghiêm trang của Hầu Cửu Châu trong ti vi, thủ đoạn nhỏ của hắn ở trong mắt Tần Mục thoạt nhìn bé nhỏ không đáng kể. Một chủ tịch huyện muốn làm khó một cục trưởng mà vẫn sợ đầu sợ đuôi, thật sự không giống như nhân tài hỗn quan trường. Xem xong tin tức, Tần Mục thay đổi kênh ti vi, nhưng không tâm tư tiếp tục nhìn thêm. Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ mặc áo tắm đi ra. Bởi vì trong phòng chỉ có hai kiểu áo tắm nam nữ, là áo mà Tần Mục cùng Lưu Đan từng dùng. Hiện tại mặc lên người hai mỹ nữ, lại gần như bại lộ vùng tuyết trắng dưới cổ làm hắn hoa mắt. Che giấu ánh mắt dục vọng, Tần Mục ho khan một tiếng chỉ vào phòng ngủ nói: - Bên trong có quần áo nữ tính, không biết hợp với hai người hay không, đổi một chút đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...