Thanh Quan

Tần Mục thoáng nhăn mày, nghiêng đầu nhìn qua xe thể thao, một cô gái mặc quân trang giống như đã từng quen biết đang liếc nhìn hắn, ý tứ hơi có chút khinh thường. Tần Mục tìm kiếm trong trí nhớ, cũng không nhớ rõ đã gặp cô gái này lúc nào, liền trực tiếp bỏ qua, chờ đợi lệnh thông hành trong quân khu. Cao Phái vỗ vỗ vai Tần Mục ý bảo hắn dựa ra sau, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn cô gái kia. Cô gái a một tiếng, buông cửa kính xe xuống nhìn Cao Phái cười ngọt ngào, thanh âm thanh thúy vang lên: - Cao thúc, ngài khỏe chứ, cháu mang ngài đi vào? Cao Phái mỉm cười gật đầu nói: - Vậy thì phiền cháu, sao cháu không ở nhà đây? - Cháu đang chấp hành nhiệm vụ đâu, còn gọi cháu trở về gấp, kỳ thật còn không phải vì chuyện đó sao. Nói xong cô gái nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mục, cười nói: - Cao thúc, đi theo xe của cháu. Nói xong khởi động xe thể thao dẫn đường phía trước. Trên mặt Cao Phái lộ ra nụ cười bí hiểm, lại gọi tài xế theo sát xe thể thao phía trước, sau đó nhìn qua Tần Mục. Tần Mục nhìn nụ cười của hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Đi vào trong đại viện quân khu, cô gái bước xuống sau đó giúp Cao Phái mở cửa xe, bộ dạng ngây thơ rực rỡ. Dáng người của cô gái bị quân trang che phủ nên không thấy rõ, nhưng giữa chân mày mang theo cỗ khí tức quật cường, làm Tần Mục suy đoán dáng vẻ kiều tiểu khả ái của nàng ở trước mặt Cao Phái chỉ là giả vờ. Quả nhiên Cao Phái mỉm cười đi vào trong một ngôi nhà độc viện, cô gái hung hăng trợn mắt nhìn Tần Mục, trong thanh âm trong trẻo lộ ra vẻ lạnh lẽo nồng đậm: - Sau khi đi vào xuất ra chút vẻ đàn ông đi, sợ đầu sợ đuôi, thành bộ dáng gì nữa. Tần Mục hoàn toàn muốn ngất, không nghĩ ra cô gái xuất phát từ tâm tư nào mà nói ra lời này. Hắn làm người đội trời đạp đất, khi nào lại sợ đầu sợ đuôi đây? Mang theo ý nghĩ như vậy Tần Mục đi theo sau lưng cô gái vào trong ngôi nhà kia. Bố cục của ngôi nhà này rất giống như nhà của Tần lão gia tử, Tần Mục cân nhắc trong quân đội có vị đại lão nào đó cùng nguyên quán với Tần lão gia tử. Cô gái cũng không để ý tới hắn, đi vòng ra sau hướng về nơi khác. Chờ sau khi nhìn thấy cha vợ tương lai, Tần Mục mới biết được nguyên lai ông nội định ra cuộc hôn nhân này cho hắn không phải người khác, chính là cháu gái của vị đại lão ẩn hình trong quân đội Hàn lão gia tử. Sau khi lập quốc Hàn lão gia tử không bao lâu đã rời khỏi quân lữ, tu thân dưỡng tính, nhưng lực ảnh hưởng trong quân đội mang ý nghĩa sâu xa. Cha vợ của hắn là Hàn Đại Bình có kiếp sống quân đồ lên như diều gặp gió, hiện tại gần sáu mươi đã có quân hàm cao nhất trong quân phương. Cùng người như vậy kết thành thông gia, Tần lão gia tử lo lắng cũng phi thường chu đáo. Tuy Hàn Đại Bình gần sáu mươi tuổi, nhưng kiếp sống quân lữ làm sống lưng của hắn vĩnh viễn thẳng tắp, nhìn thấy thân hình cũng thẳng tắp của Tần Mục, trong lòng Hàn Đại Bình càng thích. Hơn nữa vẻ mặt Tần Mục tuy non nớt nhưng lộ ra trầm ổn, nói chuyện không nhanh không chậm, khiến cho Hàn Đại Bình không chút che giấu lộ ra vẻ thưởng thức không nhỏ. Vợ của Hàn Đại Bình là Vạn Phương cũng là một người phụ nữ ung dung nhẹ nhàng, tuy chồng là một quân nhân, nhưng không làm trở ngại khí chất của bà. Hai người đứng chung một chỗ, nhìn thấy thật hài hòa, làm Tần Mục cảm thấy tán thưởng. Mọi người nói chuyện trong chốc lát, Hàn Đại Bình để Vạn Phương đi vào gọi con gái đi ra, hai người trẻ tuổi gặp nhau trước rồi nói sau. Vạn Phương đáp ứng liền đi vào trong, lúc này Cao Phái cười nói: - Bọn họ đã gặp mặt, ra vẻ còn thật vừa ý. Tần Mục liếc mắt nhìn dượng ba, cũng không nhiều lời. Đợi khi Vạn Phương đi cùng con gái ra ngoài, Tần Mục xem như hiểu được ý tứ của Cao Phái. Nguyên lai không phải người nào khác, chính là cô gái mặc quân trang luôn trừng mắt gắt gỏng hắn bên ngoài. - Tuyết Lăng, chào hỏi Tần Mục một tiếng, cả ngày múa đao cầm súng, không còn chút bộ dạng của một nha đầu! Vạn Phương đẩy Hàn Tuyết Lăng, đẩy nàng tới trước mặt Tần Mục. Hiện tại trong lòng Tần Mục chỉ biết cười khổ, không nhiều lời, cùng Hàn Tuyết Lăng đi ra bên ngoài. - Tần Mục, tôi cho anh biết, nghề nghiệp của tôi là quân nhân, nếu chúng ta kết hôn anh đừng quản chuyện của tôi, tôi cũng không quản chuyện của anh, có thể làm được hay không? Vừa đi ra sân, Hàn Tuyết Lăng đã giảm thấp thanh âm nhìn Tần Mục đưa ra điều kiện. Hàn Tuyết Lăng thay đổi một bộ quần áo bình thường giống như một đóa bách hợp nở rộ trong tuyết, toàn thân mang theo cỗ khí tức thanh u yên nhiên. Lúc này Tần Mục chợt nghĩ đến, thanh âm này hắn từng nghe qua trong điện thoại, liền mỉm cười hỏi: - Cô từng gọi điện cho tôi phải không? Hàn Tuyết Lăng gật gật đầu, nói thẳng: - Yêu cầu của tôi anh có thể đáp ứng hay không? Tần Mục xòe xòe tay, có chút bất đắc dĩ nói: - Nếu như vậy vì sao cô phải kết hôn, một mình không phải tốt hơn? Hàn Tuyết Lăng dùng sức cắn môi không trả lời, Tần Mục biết nàng cũng gặp phải khó khăn như mình. Loại gia đình như bọn họ, có một số việc quả thật không thể theo ý mà làm. - Vì sao lại lựa chọn tôi? Tần Mục hỏi ra nghi hoặc trong lòng. - Tuy rằng tính tình anh nhu nhược một chút, nhưng ít nhất so với những kẻ lòe loẹt khác thuận mắt hơn nhiều lắm. Hàn Tuyết Lăng có tính cách ngay thẳng của quân nhân, nói thật trực tiếp. Tần Mục có chút khó hiểu, tính tình của mình có chỗ nào nhu nhược? Hắn nghi hoặc nhìn Hàn Tuyết Lăng, trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng. Đó là khi hắn đi tìm Lưu Đại Hữu, hình như từng đụng cô gái này trong hành lang, lúc ấy hắn phi thường sốt ruột chỉ vội vàng xin lỗi, khi đó khuôn mặt trào phúng của cô gái kia thật giống Hàn Tuyết Lăng lúc này. Nguyên lai hai người cũng đã sớm gặp mặt. Lần này nói chuyện với nhau cũng không thoải mái, làm Tần Mục đối với hôn nhân của mình cũng không có gì đáng chờ mong, đồng dạng Hàn Tuyết Lăng cũng không hài lòng với tính tình của Tần Mục, tuy rằng nàng là quân nhân nhưng cũng hi vọng có được một lồng ngực kiên cường che chở, đây là chuyện mà mỗi người phụ nữ đều hi vọng nhìn thấy. Trước khi rời khỏi, Tần Mục được cho biết mùng ba tháng Giêng đi qua bên này theo Hàn Đại Bình đi chúc tết cho Hàn lão gia tử, Tần Mục đáp ứng. Nếu hôn sự giữa hắn cùng Hàn Tuyết Lăng đã được hai bên gia đình quyết định xuống, trên thể diện hắn phải làm đủ lễ phép. Vạn Phương luôn nhắc nhở Tần Mục tính cách không sai, khi Tần Mục muốn ra về lại đề nghị Hàn Tuyết Lăng lái xe đưa Tần Mục đi dạo trong thủ đô một chút. Thần tình Hàn Tuyết Lăng đương nhiên là không vui, Tần Mục cũng cảm thấy cùng cô gái này đi ra ngoài thật sự không thoải mái, nhưng đã có lệnh của trưởng bối, hai người trẻ tuổi tuy không vui nhưng vẫn phải làm theo. - Anh lái xe! Vừa ngồi xuống, Hàn Tuyết Lăng nhìn Tần Mục nói. Tần Mục lắc đầu, lấy lý do mình không có bằng lái cự tuyệt. Vẻ mặt Hàn Tuyết Lăng khó chịu mở xe thể thao chạy nhanh ra ngoài, trực tiếp lưu lại một trận gió xoáy mịt mù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui