“Đã để Lý thiếu đợi lâu.” Nhậm Thanh Phong tới phòng bên cạnh, ngồi lên ghế da, liếc hai gã áo đen đang bày cấm chế cách âm, rồi bình thản nói với Lý Kiệt hưng phấn.
“Nhậm thiếu lần này muốn bán nhất định là thứ tốt đúng không? Lúc đầu ta còn tưởng Nhậm thiếu tính bán cái mặt nạ kỳ lạ này nữa.” Lý Kiệt nhìn chằm chằm vào mặt nạ Ám ngân mà Nhậm Thanh Phong đang đeo, trong mắt hơi toả sáng nói.
“Ha ha, Lý thiếu nói đùa, tại hạ một tán tu Luyện Khí kỳ, làm gì dễ dàng có đồ tốt, chỉ bán vài thứ lung tung thôi” Nhậm Thanh Phong nhìn hai nữ tu sĩ phục vụ đang đứng cạnh đài đấu giá vừa thản nhiên cười nói.
“Nhậm thiếu nói đùa, chẳng lẽ bổn thiếu không rõ tu vi thực của Nhậm thiếu không giống như biểu hiện ra ngoài hay sao?” Lý Kiệt chắm chú nhìn hai mắt Nhậm Thanh Phong, có chút chờ mong chậm rãi nói.
“Ồ, Nhậm mỗ cũng có chút tò mò, nếu tu vi Nhậm mỗ không phải Luyện Khí kỳ, vậy Lý thiếu gia cho rằng tu vi tại hạ là gì?” Trong lòng Nhậm Thanh Phong hơi kinh ngạc nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước hỏi.
“Ta cũng không biết rõ ràng, nhưng mà nếu tu vi Nhậm thiếu thật là Luyện Khí kỳ lại không hề sợ ta, lại còn tự nhiên đối đáp, vậy thì lợi hại hơn nhiều so với nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ khác chỉ biết đi nịnh nọt tu sĩ Trúc Cơ.” Lý Kiệt hơi thất vọng nên chỉ đành ái ngại đáp lời.
“Lý thiếu quá khen rồi. Có phải Lý thiếu hoài nghi tu vi của ta, nên mới trả giúp ta tiền vào đây? Nếu vậy, Nhậm mỗ phải nói tiếng hổ thẹn rồi.” Nhậm Thanh Phong không phủ nhận, thản nhiên đáp.
Đối với tình trạng thất vọng của Lý Kiệt, Nhậm Thanh Phong nhìn rõ trong mắt, điều đó trái lại làm hắn có cảm giác được giải thoát. Như vậy ít nhất không cần lo đối phương có ý đồ bất lương với mình.
“Nhậm thiếu không nên hiểu lầm, quả là lúc đầu bổn thiếu có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu Nhậm thiếu không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bổn thiếu cũng sẽ không lãnh đạm. Ta rất thích kết giao bằng hữu, ở Bạch Thuỷ thành có thể nói ai ai cũng biết. Mà hai ta quen nhau cũng là có duyên vậy.” Lý thiếu nghe Nhậm Thanh Phong nói hết, vội vàng giải thích.
“Lý thiếu không cần để ý, Nhậm mỗ chỉ hỏi một chút thôi.” Nhậm Thanh Phong yên tâm, không hỏi gì thêm mà vẫn thản nhiên như trước.
Lý Kiệt là thiếu chủ của đại gia tộc tu chân, chỉ mang hai người bên mình đều có tu vi cao thâm khôn lường, thủ hạ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ chắc không ít. Lúc này nghe trong lời nói của hắn cố ý tìm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này làm cho Nhậm Thanh Phong yên tâm đồng thời cũng có chút tò mò.
Lúc sau hai người đều thông minh nói lảng sang chuyện khác, tùy tiện nói tới một số thứ vật phẩm sẽ xuất hiện trong đợt đấu giá lần này.
Qua một lúc sau, cuối cùng thời khắc hai người chờ đợi đã tới, trên đài đấu giá đi ra một tu sĩ mà Nhậm Thanh Phong không thể xác định được tu vi, người này mặc thanh sam khí chất ổn trọng.
“Các vị đạo hữu! Chào mừng quý vị đến với đấu giá hội ba ngày tổ chức một lần của bổn lầu. vẫn giống như trước kia, lần này sẽ đấu giá mười kiện vật phẩm quý giá. Quy củ chắc quý vị cũng đều biết, tại hạ không nói nhiều làm mất thời gian của các vị. Lần đấu giá này xin được bắt đầu.”
Trung niên tu sĩ chủ trì đấu giá mỉm cười nhìn tu sĩ toàn hội trường đang thể hiện nhữngthần sắc khác nhau, sau đó cất cao giọng hô.
“Lần này kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên là một thanh thượng phẩm phi kiếm pháp khí hiếm có “Mặc lục phi kiếm”. Kiếm này được luyện chế thành từ Mặc lục kim sa trong lời đồn, uy lực cường đại, biến hóa vô cùng, tốc độ cực nhanh, hơn nữa thích hợp linh căn mộc hệ sử dụng. Nó là bảo vật tốt nhất cho những tu sĩ dưới Kim Đan kỳ dùng để giết địch thoát thân, tìm bảo vật trừ yêu ma. Giá bắt đầu là một khối thượng phẩm linh thạch, mỗi lần lên giá ít nhất một khối trung phẩm linh thạch.”
Tu sĩ trung niên chủ trì đấu giá lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh vứt lên trên không trung. Sau đó hắn lại nói ra những lời mê hoặc với những người tham gia đấu giá.
“Nhìn cũng không tệ, đáng tiếc chỉ là thượng phẩm, lại là phi kiếm rất ít biến hoá. Nếu là cực phẩm, bổn thiếu còn cân nhắc để mua.” Nhìn trên đài lấp loáng tiểu kiếm, Lý Kiệt khinh thường nói.
Lý Kiệt là thiếu chủ của đại gia tộc tu chân, trên người toàn là thượng phẩm pháp khí nên hắn mới nói như thế. Mà cực phẩm pháp khí như lời hắn nói cũng rất ít thấy bán ở đấu giá hội.
“Khí phách Lý thiếu thật lớn, nhưng mà cực phẩm pháp khí quá ít, làm gì có tu sĩ nào đem nó ra bán?” Nhậm Thanh Phong vừa đánh giá tiểu kiếm màu xanh, trong lòng thì âm thầm so sánh nó với Phá Kim Toa và Thanh Phong kiếm, vừa thuận miệng nói ra.
Thượng phẩm pháp khí tuy rằng trân quý, nhưng hơn phân nửa tu sĩ Linh Tịch kỳ đều có. Còn cực phẩm pháp khí do yêu cầu chế tạo cực kỳ khắt khe, uy lực cường đại nhưng lại rất hiếm. Hơn nữa một ít tu sĩ cao giai có cực phẩm pháp khí thích hợp thì khi đạt tới Kim Đan kỳ vẫn sẽ tiếp tục sử dụng. Cho nên dù là tu sĩ Linh Tịch kỳ cũng rất ít người có cực phẩm pháp khí. Mà cho dù có, bọn họ cũng không nỡ đem bán.
Trong lúc Nhậm Thanh Phong, Lý Kiệt nói chuyện với nhau thì các tu sĩ khác đã dồn dập tham gia đấu giá. Một lát sau, thanh kiếm này cuối cùng được bán với giá một trăm bảy mươi khối trung phẩm linh thạch ột tu sĩ không biết tu vi, thân hình mập mạp. Tên tu sĩ này rất vui mừng khi mua được nó.
Tiếp theo tu sĩ chủ trì đấu giá lấy ra vật phẩm đấu giá thứ hai, đó là một gốc Hoàng linh thảo bốn trăm năm. Tiếp đó mặt gã tươi như hoa mà giới thiệu cho rất đông tu sĩ đang hưng phấn trông mong.
Cuối cùng Hoàng linh thảo rất nhanh được bán ra với giá rất cao là một trăm ba mươi khối linh thạch trung phẩm. Người mua đượclà một tu sĩ tóc trắng già dặn.
Qua hơn một giờ, sau khi đấu giá hội bán ra một bộ trận kỳ phòng hộ rất thích hợp cho tu sĩ Linh Tịch kỳ và một tấm thuỷ long phù cấp nămthì rốt cuộc cũng đến lượt hai khối trung phẩm Thuỷ tinh thạch của Nhậm Thanh Phong được đem ra đấu giá.
“Vật phẩm thứ tư là hai khối trung phẩm Thuỷ tinh thạch bên trong có chứa rất nhiều tinh thuần thuỷ linh khí. Tin rằng ai cũng biết công dụng của Thuỷ Linh thạch rồi, không cần tại hạ nhiều lời các vị cũng biết rõ ràng. Hai khối trung phẩm Thuỷ Linh thạch, hai mươi trung phẩm linh thạch. Bắt đầu! Mời các đạo hữu ra giá.”
Trung niên chủ trì đấu giá lấy ra một chiếc hộp màu lam đựng hai khối trung phẩm Thuỷ Linh thạch rồi tuỳ ý nói.
Đã bán qua nhiều vật phẩm trân quý nên dù Thuỷ Linh thạch hơi hiếm nhưng chỉ là trung phẩm vì vậy tu sĩ chủ trì không quá cao hứng.
“Không biết có thể bán được giá tốt hay không!” Nhậm Thanh Phong thấp thỏm thầm nghĩ.
Theo lời nói của lão giám định khi nãy, hai khối trung phẩm Thuỷ Linh thạch này nếu có thể bán được giá tốt thì là một khối thượng phẩm linh thạch.
Nếu được như vậy và thêm số trung phẩm linh thạch hiện có, Nhậm Thanh Phong miễn cưỡng có thể mua được một món phổ thông pháp khí chuyên dùng phi hànhrồi.
Mà theo lời Lâm Kiếm năm đó nói thì hai khối trung phẩm Thuỷ Linh thạch này chỉ có thể bán được với giá hai mươi trung phẩm linh thạch mà thôi.
Nếu bán ra ba khối thượng phẩm Thuỷ Linh thạch, một khối lại có giá trên trời, như vậy sẽ làm cho người khác chú ý. Khó trách Nhậm Thanh Phong trong lòng phập phồng.
“Ba mươi khối trung phẩm linh thạch."
“Bốn mươi khối trung phẩm linh thạch."
“Năm mươi khối trung phẩm linh thạch."
“Được, sáu mươi khối trung phẩm linh thạch, thành giao.”
Một lát sau, giá bán được lại ít hơn so với Nhậm Thanh Phong nghĩ. Qua một phen đấu giá, hai khối trung phẩm Thuỷ Linh thạch, được một nữ tu sĩ trẻ tuổi mua với giá sáu mươi khối trung phẩm linh thạch.
“Chỉ có sáu mươi khối trung phẩm linh thạch?”
Nhậm Thanh Phong nghe được chủ trì dứt khoát kết thúc, trong lòng rất thất vọng, nhịn không được thốt lên tiếng.
“Có chuyện gì, Nhậm thiếu đang suy nghĩ gì sao? Không lẽ huynh muốn mua nó sao? Bổn Thiếu cũng định mua khối Thuỷ Linh thạch này tặng người. Đáng tiếc chỉ là trung phẩm, cũng khó trách bán không được giá cao.”
Hai mắt Lý Kiệt hiện lên dị sắc, nhìn Nhậm Thanh Phong có chút đờ ra nói.
“Nhậm mỗ còn có việc, xin cáo lỗi đi trước.”
Nhậm Thanh Phong trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh, rồi bình thản nói. Sau đó hắn lập tức đứng dậy đi vào lối đi nhỏ bên cạnh để tiến tới chỗ hai nữ tu tiếp khách ở gần đó.
“Đạo hữu mời theo ta.” Nghe Nhậm Thanh Phong đang đến gần truyền âm, nữ tu sĩ tiếp đãi khẽ đáp. Nói xong liền mang Nhậm Thanh Phong đi ra hội trường, hướng chỗ làm việc đi tới.
Nửa canh giờ sau, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng theo sự dẫn dắt của nữ tu sĩ trở lại phòng đấu giá. Sau đó lại được người hầu của Lý Kiệt dẫn đến một gian phòng riêng.
"Các vị đạo hữu, ngay bây giờ chúng ta có một tin vui cho các vị. Giống như quý vị dự đoán, lượt đấu giá kế tiếp sẽ là một kiện bán cực phẩm pháp khí."
Khi Nhậm Thanh Phong vừa mới ngồi yên thì nam tu sĩ chủ trì trên đài đấu giá đã kích động hô lên.
-----o0o-----
'''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...