Biên tập: Soleil
Như khách bộ hành ban đêm trong sa mạc.
Tình trạng của Từ Thanh Phong càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc bắt đầu thẩm phân phúc mạc, hắn một tuần phải đến bệnh viện hai ba lần, ban đầu phải nằm viện, nhưng mà nằm viện cũng không quá tiện, phòng bệnh đòi hỏi các loại yêu cầu, rất nhiều thứ không đủ, Lương Tấn phải ngày qua ngày bên cạnh chăm sóc.
Giường nệm thực cứng, giường lại nhỏ, Lương Tấn phải cuộn người mới ngủ được. Từ Thanh Phong nhìn Lương Tấn gầy đi từng ngày, đau lòng muốn để cậu về nhà nhưng là không đợi mở miệng, bản thân chỉ có thể ngậm miệng lại —— hắn chỉ có một người thân là Lương Tấn, mà Lương Tấn lại làm sao không phải vậy. Lúc này hắn nằm viện, Lương Tấn dù cho bị hắn bắt về nhà trong lòng cũng tất nhiên là không yên lòng.
Từ Thanh Phong khó mà tránh khỏi lần nữa rối rắm.
Có ngày hắn soi gương, ngẩng đầu không chọn đúng góc độ, thế nhưng từ quai hàm lõm xuống của mình thấy được vẻ gầy gò tiều tụy, hắn sững sờ, từ trong gương quan sát Lương Tấn.
Lương Tấn trong gương ngẩng đầu nhìn hắn, làn da vẫn luôn non mịn thế nhưng hơi nhăn lại, thậm chí có chút nếp nhăn.
Lương Tấn thoáng sửng sốt, cười hỏi hắn: “Sao vậy?”
Từ Thanh Phong nhìn cậu, lại nhịn không được xoay người, kéo Lương Tấn đến trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve cậu rồi kiên định nói: “Không có gì, anh muốn về nhà. Chúng ta xuất viện đi.”
Lương Tấn mở to mắt nhìn, thuận theo nói được.
Họ cam đoan với bác sĩ, lại mua các loại thuốc, rốt cuộc trở về ngôi nhà đã tích bụi thật lâu.
Từ Thanh Phong ngồi trên sô pha, nhìn Lương Tấn vén tay áo, trước tiên cẩn thận phân loại đóng gói các loại dung dịch thẩm phân và thuốc men rồi cất trong tủ lạnh. Lại trở về cầm khăn chà lau mọi góc trong nhà, cuối cùng cong lưng lau sàn nhà đến không còn chút bụi.
Chuyện thẩm phân cũng là Lương Tấn giúp hắn, mỗi lần đổi thuốc xong Lương Tấn đều đầy người mồ hôi, Từ Thanh Phong biết, một nửa là mệt, một nửa là khẩn trương.
May mà thẩm phân đích xác có hiệu quả. Từ Thanh Phong có đoạn thời gian không muốn ăn, cái gọi là không muốn ăn cũng không phải vấn đề ăn hai hay ba chén cơm mà là hắn thật sự ăn không vô. Sau này thẩm phân xong hắn dần có thể nuốt xuống vài thứ, có hôm Lương Tấn cùng hắn dùng cơm trưa, ăn xong Lương Tấn vừa rửa chén vừa ngâm ca, Từ Thanh Phong buồn cười đứng một bên giúp cậu, nén không được hỏi: “Sao vui thế?”
“Vui chứ!” Lương Tấn cười, khóe mắt có vài nếp nhăn: “Anh hôm nay ăn hai chén lận đó.”
Từ Thanh Phong: “…”
–
Lại có đôi khi, hai người đi ra ngoài mua thức ăn. Trên đường hắn thả chậm bước chân, Lương Tấn đi bên cạnh nhẹ nhàng đụng lấy đầu ngón tay hắn, chờ đến khi không có ai ngón tay hai người lại tự nhiên mà ăn ý móc lấy nhau, đợi đến chợ lại lặng lẽ buông ra.
Đây là thể nghiệm trước đây chưa từng có, lúc Lương Kiến Quân còn sống trong nhà vẫn có bảo mẫu. Sau này hai người sống chung rồi, bảo mẫu Từ đi làm về vẫn rất bận, đa số là mua một đống từ siêu thị chất trong tủ lạnh.
Lương Tấn chỉ vào rổ cà chua nói: “Anh xem, cà chua phải chọn loại này, thoạt nhìn hơi trắng, loại này có cát. Hơn nữa phía dưới không thể quá cứng, cứng đều là thúc chín, ăn không ngon.”
Từ Thanh Phong gật đầu.
Lương Tấn còn nói: “Cà chua ở đây bán ngon, nhưng đồ ăn khác lại mắc hơn chỗ khác, em đi chỗ khác mua chút đậu nhé.”
Cậu trước kia đều ăn rau dưa hữu cơ trong siêu thị, cà chua đều là loại đóng gói bốn quả một hộp, giá hai mươi nguyên. Cậu khi nào phải xem dưa hấu ruột có xốp không, lại làm sao phải để ý từng đồng một.
Từ Thanh Phong cùng cậu đi đến phía trước đi mua ở mấy cửa hàng càng sâu bên trong, nhịn không được nói: “Mắc cũng không sao, cần gì để ý chút tiền ấy?”
Lương Tấn lại luôn cười với hắn, dưới tay vẫn chọn rau không ngừng, lời nói lại rất nhiều tính toán: “Tiền phải đặt trên lưỡi dao, ai lại ngại nhiều chứ. Đồ ăn giống nhau đương nhiên phải chọn thứ thực dụng nhất, phải chú ý so giá.”
Từ Thanh Phong bất đắc dĩ, lại không đành lòng phản bác cậu.
Phản bác gì đây? Công ty tuy rằng vẫn hoạt động như thường lệ nhưng tinh lực của hắn đích xác không bằng trước kia. Huống chi hắn đã phân chia quyền lợi ra nhiều nơi, hiện tại công ty nội bộ ổn định, hắn bây giờ còn có thể cam đoan một câu “Không cần để ý chút tiền ấy”, nếu cứ thế mãi ai có thể cam đoan bên trong công ty không có người động tâm tư?
Bệnh một ngày, bệnh một tháng, bệnh một năm, thời gian ngắn, nếu bệnh chuyển biến tốt thì còn dễ nói. Nhưng là chỉ cần hơi chút có sai lầm, Từ Thanh Phong hắn sớm muộn gì cũng sẽ biến thành lão tổng bị người đoạt hết quyền lực nằm trong phòng bệnh.
Đến lúc đó cuộc sống của Lương Tấn chỉ sợ càng khó khăn.
Lương Tấn hiểu rõ, cũng thực thản nhiên chấp nhận, hắn hẳn nên vui mừng mới đúng.
Nhưng Từ Thanh Phong thật đúng là vui không nổi.
Hiện tại mỗi giờ mỗi khắc đều như trộm đến, lúc mới biết được bệnh tình hắn cũng không tỏ ra lạc quan hơn người khác được bao nhiêu, thậm chí bởi vì hắn vốn có dã tâm dục vọng, khiến hắn lại càng sợ hãi sinh lão bệnh tử.
Khi đó thậm chí còn chưa đoán đến chuyện “thẩm tách” mỗi ngày, hắn chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mình nằm trên giường bệnh cũng đã khó có thể chịu đựng.
Khi đó còn “bi quan” mà cho rằng về sau phải sống cùng bệnh tật ba bốn chục năm là cảnh tượng khổ sở đến mức nào.
Nhưng hết thảy lại phát sinh ngoài ý muốn mà nhanh chóng —— hắn chỉ trong không quá nửa năm đã phải cắm ống quản đổi thuốc hằng ngày.
Hắn bề ngoài thoạt nhìn như là người bình thường, nhưng mà hắn không có hết thảy người bình thường nên có. Hắn không thể rời nhà quá xa sợ trễ giờ thay thuốc. Hắn cũng không thể ra ngoài bàn chuyện làm ăn, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Hắn không có thân thể khỏe mạnh mà cần Lương Tấn chăm sóc, cần cậu tính toán tiền sinh hoạt của hai người sớm vì tương lai tính toán, thậm chí muốn quan hệ với Lương Tần đều phải nơm nớp lo sợ, toàn bộ quá trình cậu đều phải lo lắng đề phòng sợ hắn gặp chuyện không may.
Sống không hẳn là một loại ban ân.
Quãng thời gian như vậy, mỗi một khắc đều được người yêu nâng niu trân trọng hẳn đều nên cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng loại ngọt ngào này thật khó mà chịu được, nghĩ xem, như một mảnh thủy tinh, một viên kẹo, một búng máu.
Từ Thanh Phong không chỉ một lần hoài nghi quyết định của mình có đáng giá không, từ bỏ cơ hội đổi thận lần này có đúng hay không, nhưng Tùy Ngọc Lan lại giống như một vết sẹo, không động không sao, một khi đưa tay chạm vào hắn liền cảm thấy sống không bằng chết.
Sống không bằng chết không phải thứ thể nghiệm tốt đẹp gì, Từ Thanh Phong đương nhiên không thể ngờ được, Tùy Ngọc Lan cũng sẽ có cảm thụ đồng dạng.
Bà ta cùng công ty đòi nợ đấu qua mấy trận, chơi xấu, la to, ngồi dưới đất gào khóc, tất cả chỉ vì bà ta thật không có tiền. Công ty đòi nợ cũng là công ty, cũng phải kiếm tiền, nếu mình không có, bọn họ không kiếm được gì chậm rãi cũng liền lười, không tìm bà ta gây phiền toái nữa.
Nhưng mà bà ta sai lầm, công ty đòi nợ nào có hiền lành gì cho cam? Trước kia đối tượng bị bà ta ăn vạ đều là người thành thật, mọi người không có tinh lực cũng không tâm tư dây dưa vạch trần bà ta, ăn mệt cũng đành nhận. Mà công ty đòi nợ lại chuyên môn làm những việc này, làm sao không đấu lại bà ta?
Hai ngày đầu vẫn chỉ hù dọa chút để bà ta xoay sở tiền bạc, sau này Tùy Ngọc Lan cố ý làm lơ, mấy người đòi nợ tự nhiên cũng áp dụng phương cách khác. Tàn nhẫn nhất một lần là vào tiết thanh minh, bà ta vừa ra cửa ngay góc rẽ đã bị người kéo lấy. Đối phương bên công ty đòi nợ, chỉ là lần này đối phương không hù dọa cũng không nói chuyện mà là trực tiếp lôi bà ta lên xe, xe một đường xóc nảy, rồi ném bà ta vào một kho hàng cũ nát.
Kho hàng hoang phế ở ngoại ô, chung quanh là đồng nát sắt vụn, bãi rác hôi thối, gậy sắt giường thiết. Bà ta bị trói tay, chung quanh bốn năm tên đàn ông ác ý nhìn chằm chằm.
Tùy Ngọc Lan nhất thời kinh khiếp.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tề Diệp không muốn để Lương Tấn tìm những người này, đã là đòi nợ thường đi đôi với bạo lực phi pháp. Nếu bọn họ lỡ tay quá mức để xảy ra chuyện, Lương Tấn sẽ khó tránh khỏi bị liên đới. Sau này Lương Tấn cũng suy xét đến chuyện này vì thế dùng càng nhiều tiền.
Bỏ nhiều tiền một là sợ họ không làm việc chu đáo, hai là sợ họ làm quá tay, thật sự để xảy ra chuyện.
Ngày đó Tùy Ngọc Lan như gà con bị người kéo lê vứt ném, quần áo mấy lần nhờ bà ta thê lương thét chói tai mà còn giữ được, đợi đến cuối cùng bị người tha lên xe, bà ta gần như sụp đổ.
Người đương nhiên là bị gì, đám người đó chỉ giả vờ giả vịt, nguyên dạng lôi đi lại nguyên dạng kéo bà ta về xe.
Nhưng bà ta lại thật sự sợ hãi. Bà ta bị người bỏ lại ở một giao lộ, cách đó không xa chính là cổng bệnh viện rộn ràng nhốn nháo, mấy hàng bán rong trứng luộc nước trà, thịt nướng, bánh rán, trái cây, hoa quả, xe cộ ra vào tấp nập.
Người rất nhiều.
Nhưng bà ta sợ đến chân rút đứng không nổi. Bà ta trong lòng cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, lại lo lắng mấy người đó tiếp tục trả thù. Lần này bà ta rốt cuộc quăng mũ cởi giáp, run cầm cập lấy ra điện thoại gọi cho Lương Tấn.
Bà ta chỉ có số Lương Tấn, là lúc trước Lương Tấn cho họ mượn tiền đưa chồng bà ta.
Tùy Ngọc Lan cũng không thật sự triệt để hối hận, bởi vì bà ta lúc này suy nghĩ không phải “Tôi sai lầm, không nên lấy oán trả ơn” mà là “Thì ra tên này cũng không phải tốt lành gì.”
Lương Tấn “không phải tốt lành gì” lần này tiếp máy.
Tùy Ngọc Lan run rẩy nói: “Chào… chào cậu, Lương Lương… Lương tiên sinh…”
Bà ta muốn tiếp tục tự giới thiệu, bên kia đã hơi không kiên nhẫn ừ một tiếng, nói: “Chuyện gì?”
“…” Tùy Ngọc Lan nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn con đường bên kia, bỗng nhiên tay chân cứng ngắc —— đây là chỗ lúc trước Từ Thanh Phong cứu con trai bà ta!
Bà ta sợ run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới Lương Tấn lần trước âm thầm uy hiếp —— mạng con bà ta, chân bà ta, cậu đều phải thay Từ Thanh Phong cầm lại!
Không còn bất cứ may mắn nào, Tùy Ngọc Lan mấy lần há miệng thở dốc, cuối cùng gào khóc nói: “Van cầu cậu —— tôi xin cậu, xin cậu tha chúng tôi một mạng đi —— ”
Bên kia không có âm thanh.
Tùy Ngọc Lan khóc ra xong ba hồn bảy vía mới chậm rãi về lại, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, khàn khàn khóc rống cầu xin nói: “Tiền tôi trả! Chúng tôi trả… Cậu tha tôi lần này được không… Tôi sợ chết, van cậu tha cho tôi được hay không, bọn họ hôm nay xém chút nữa đã… đã… đã đem tôi…” Bà ta ngừng một chút, rốt cuộc khó mở miệng, gào khóc lên: “… Tôi làm sao sống nữa đây không bằng chết luôn cho rồi —— ”
Bà ta khóc thở hổn hển, lăn qua lộn lại xin Lương Tấn tha bà ta một mạng.
“…” Điện thoại đầu kia một mảnh tĩnh lặng, đợi đến khi bà ta khóc xong, mới có thanh âm trầm thấp truyền đến.
Người bên kia hỏi: “Tùy Ngọc Lan, bà nói cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...