Biên tập: Soleil
Từ Thanh Phong nay đã muốn ba mươi, làm sao cũng không ngờ sẽ nghe được đến câu “Con còn nhớ mẹ không?”
Tuy rằng trên thực tế, hắn còn nhớ rõ.
Lúc người đàn bà này đứng ở cửa hoảng hốt lúng túng nhấn mạnh mình họ Tùy, Từ Thanh Phong đã chú ý tới. Hắn khi đó bắt đầu đã có hoài nghi, lúc sau thấy những hành động khác thường của đối phương trong phòng bệnh gần như rất nhanh đã xác nhận thân phận của bà ta.
Bà Từ năm đó ly hôn, Từ Thanh Phong đã năm tuổi.
Lúc một nhà Lương Tấn chuyển đến, trận đại chiến ly hôn ồn ào huyên náo kia đã kết thúc hơn một năm. Từ Thanh Phong rất ít nói với người khác những chuyện trong quá khứ, thật cũng không có gì để nói, trước vụ ly hôn nhà bọn họ gà bay chó sủa, mỗi ngày đều là tiếng đàn bà tức giận mắng nhiếc với tiếng đàn ông ồn ào quát tháo, ly hôn xong người đàn bà kia có thể giải thoát, nhà họ hiếm thấy mà an tĩnh lại, ra hình ra dáng một gia đình nhà bình thường.
Từ Thanh Phong nghe hàng xóm nói nhà họ ban đầu không phải như thế. Bà Từ lúc trẻ xinh đẹp như hoa có tiếng khắp mười dặm bát hương. Lúc ấy ông Từ cũng cao ráo đẹp trai, trong nhà còn có ông chú làm cán bộ ở tỉnh, hai người nhờ thân cận mà quen biết, ông Từ dùng mười hai bàn sính lễ lấy người đẹp về nhà, kết hôn rồi sinh con hết thảy đều trôi chảy, thẳng đến khi Từ Thanh Phong sinh ra.
Bà Từ lần đầu mang thai, lo lắng sợ hãi, vì thế muốn ông Từ nhờ vả ông chú cán bộ giúp khám ở bệnh viện tỉnh. Hai người cuối cùng làm xong thủ tục chạy vội tới bệnh viện, ai mà ngờ đứa trẻ sinh ra không đến hai ngày, ông Từ lại tra ra bị bệnh thận đa năng di truyền, còn có dấu hiệu xuất huyết não.
Nông dân dù tin tức hạn chế cũng hiểu rõ đạo lý đã không có tiền thì không thể có bệnh. Bà Từ rất thông minh, từ chỗ bác sĩ hỏi hai ba câu đã hiểu được căn bệnh này rất phiền toái.
Bà ta tỏ vẻ chịu không nổi. Muốn ly hôn.
Còn chưa bắt đầu hoạn nạn, đôi chim vợ chồng này đã muốn đường ai nấy bay.
Trận đại chiến ly hôn từ khi Từ Thanh Phong sinh ra duy trì liên tục đến khi hắn năm tuổi, trong nhà tranh cãi ầm ĩ không ngớt, đánh đập không ngừng. Từ Thanh Phong cũng hễ một chút là bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Bà Từ còn không cho phép người khác gọi mình là “nhà lão Từ”, chỉ để người gọi tên riêng Tùy Ngọc Lan. Mà Từ Thanh Phong sau này lớn lên cũng học được cảnh giác, nếu bà ta cảm xúc không tốt thì phải trốn cho lẹ, thậm chí có lần bà ta vừa giơ cánh tay đã từ sau lưng sờ soạng muốn chộp lấy cây gậy.
Lần đó bà ta không đánh, còn hiếm thấy mà dịu dàng vuốt đầu hắn.
Từ Thanh Phong lúc ấy ngây ngẩn cả người.
Hắn làm sao có thể không nhớ rõ?
Đứa trẻ còn để chỏm đã phòng mẹ như phòng lang, thế nên đối phương chỉ thoáng nhẹ nhàng một lần, nó đã mờ mịt không biết mình làm sai gì.
Hắn không chỉ nhớ rõ bà ta, hắn còn hận bà ta.
Sau này khi hắn quen biết Lương Tấn, nghe được đối phương nói chỉ có ba ba, hắn lập tức không chút do dự cướp lời, nói tôi cũng vậy.
Một người phụ nữ như vậy, hơn hai mươi năm sau bỗng dưng xuất hiện, há miệng chính là con còn nhớ mẹ không?
Từ Thanh Phong chỉ cảm thấy buồn nôn.
Lương Tấn cũng bị lời này hù sợ như sấm giữa trời quang, ngây như phỗng tại chỗ. Cậu há to miệng, tầm mắt dừng lại ở bà ta một lát, rốt cuộc từ ngũ quan tìm ra những nét tương tự Từ Thanh Phong.
Như vậy mà xem, thật là càng nhìn càng giống.
Cậu lại nhìn Từ Thanh Phong, đã thấy người này sắc mặt trắng xanh, gắt gao nhìn chằm chằm bà ta trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tùy Ngọc Lan còn không biết rõ tình huống, kéo khóe miệng nói: “Phong Phong, còn nhớ … còn nhớ rõ mẹ đúng không.”
Từ Thanh Phong không nói chuyện, mỉm cười dựa vào lưng ghế, chậm rãi nheo mát chờ bà ta tiếp tục.
Tùy Ngọc Lan đút tay vào túi áo, thẳng lưng chờ Từ Thanh Phong gọi bà ta hoặc là nói hai câu, đợi trong chốc lát thấy Từ Thanh Phong không định mở miệng, chỉ có thể lại xấu hổ xoa xoa hai tay định tìm từ nói chuyện.
Bà ta chậm rãi ngồi lại trên giường, ngẫm nghĩ mới thở dài nói: “Con không biết tấm lòng người mẹ này rồi! Mẹ mấy năm nay vừa nghĩ đến con đã khóc, năm đó lúc mẹ mới rời đi, cứ tối ngủ lại nằm mơ thấy con, mơ thấy con tìm mẹ… Nhưng mẹ có thể làm gì đây? …”
Bà ta nói đến chỗ xúc động, tự mình nức nở hai cái.
Bà ta cảm thấy số mình thật thảm, gả vào Từ gia đụng phải tên ma ốm còn tiếp tục sinh một đứa nhỏ ma ốm. Ly hôn không thể dứt khoát mà ly, kéo dài năm năm bản thân đều sắp ba mươi, tìm được một người khác trong thành phố kết quả lại là tên lừa đảo, sống còn không bằng ở Từ gia. Bà ta sau đó lại ly hôn nhưng rồi không thể gả vào nhà nào khác vừa lòng. Hiện tại cha Long Long là người thành thật, nhưng mà tuy rằng đối xử với bà ta khá tốt lại cũng rất ít để bà ta làm việc, thế nhưng lại nghèo rớt mồng tơi.
Bà ta lần này đến không chỉ là vì tiền, bà ta còn muốn nhận thân. Lúc trước Từ Thanh Phong cứu Long Long, bà ta làm sao cũng không ngờ được hắn chính là thằng nhóc ma ốm kia. Sau này lúc bà ta đi tìm Lương Tấn muốn nhờ người tốt này giúp đỡ, thấy được tên và chứng bệnh Từ Thanh Phong thì bừng tỉnh đại ngộ, sau này bà ta lại bốn phía hỏi thăm, rất nhanh đã xác nhận cậu trai trẻ tuổi đẹp trai đi xe xịn kia là con trai của mình.
Nhưng mà Tùy Ngọc Lan trong lòng cũng rõ ràng, bà ta đi suốt hơn hai mươi năm, nay đột nhiên nhảy ra Từ Thanh Phong không nhất định đồng ý tiếp nhận bà ta. Cho nên sau này mới có chuyện quyên thận, ý định ban đầu là nhận thân trước, Từ Thanh Phong chỉ cần tiếp nhận người mẹ này vậy bệnh của Long Long kể cả tháng ngày sau của bà ta đều xem như có nơi nương tựa. Đến lúc đó cho dù không quyên thận, Từ Thanh Phong cũng không thể nhìn mẹ chịu khổ phải không?
Nhưng mà nếu lỡ Từ Thanh Phong vẫn không chịu nhận vậy thì cứ ra giá, bà ta phải bắt họ bỏ ra vốn lớn, một thận thì một thận, có nhiều tiền như vậy nửa đời sau cũng không phải sợ gì.
Bà ta tính toán kỹ càng, thấy Từ Thanh Phong thái độ khá là ôn hòa thì cảm thấy mình nhận thân có hi vọng, đơn giản ngồi trong phòng bệnh khóc lóc sướt mướt kể khổ.
“… Lại sau này dượng con, chính là cha Long Long, nhất định nói người trong thành phố rất thích mấy thứ rau dại này, nếu không do tên cứng đầu như ông ta Long Long sao có thể gặp chuyện không may? Ngày đó mẹ cũng xém chút bị đè chân…”
“Hiện tại chúng ta còn thiếu bệnh viện rất nhiều tiền, mẹ và dượng con đã bốn năm ngày chưa ăn được bữa no nào…Cơm bệnh viện đắt lắm, ra quán bên ngoài cũng phải năm khối tiền, mẹ làm sao bỏ được…” Bà ta ngừng một lát, ánh mắt dò xét vẻ mặt Từ Thanh Phong, thử nói: “Thanh Phong, con xem tiền của em trai con…”
“À, tiền, ” Từ Thanh Phong gật đầu, hỏi: “Tiền làm sao?”
“Đây không phải không có tiền không được sao?” Tùy Ngọc Lan vội hỏi: “Con nay cũng xem như có sự nghiệp đàng hoàng, tính ra con cũng là anh trai Long Long mà, số tiền này tụi con có thể trả trước không?”
Từ Thanh Phong: “…”
Lương Tấn lường trước rất nhiều loại tình huống nhưng mà thật không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này. Cậu nhìn Từ Thanh Phong, Từ Thanh Phong lại sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”
Tùy Ngọc Lan do dự, gật đầu.
“Tốt.” Từ Thanh Phong ngừng một chút, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Cút!”
Tùy Ngọc Lan: “…”
Bà ta ngây ngẩn cả người, thế nên trong nhất thời không biết nên làm gì.
Hộ công cách đó không xa thấy thế thì vội vàng lại đây kéo bà ta, bà ta giãy dụa không muốn đi nhưng lúc quay đầu nhìn Từ Thanh Phong, một đĩa trái cây bị ném qua, sát qua tai bà ta ầm một tiếng đập vào tường.
Từ Thanh Phong đột nhiên nổi khùng nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ tía chỉ vào bà ta quát: “Cút! Cút!”
Tùy Ngọc Lan không lại dám đứng lại, bị hù cực kỳ hoảng sợ mà chạy xa. Hộ công ở cửa do dự nửa buổi cuối cùng nhặt đĩa trái cây lên, lặng lẽ đặt lại trên bàn rồi rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Từ Thanh Phong và Lương Tấn.
Từ Thanh Phong vẫn đứng ở phía cửa, hắn nổi giận cổ đều nháy mắt mà đỏ lên, Lương Tấn ở phía sau nhìn thấy hắn gân xanh nổi lên, trong lòng như bị từng căn thép đâm vào người.
Từ Thanh Phong lại qua thật lâu vẫn không xoay người lại. Phòng bệnh an tĩnh, Lương Tấn nhìn hắn buổi sáng thay áo mới, nhịn không được nghĩ: sao lúc sáng không thấy bộ quần áo này rộng như vậy chứ?
Chỗ nào là quần áo rộng, là Từ Thanh Phong bả vai khom lại.
Lương Tấn ở phía sau đứng trong chốc lát cuối cùng nhịn không được từ sau ôm chặt lấy hắn. Sau đó, cậu nghe được Từ Thanh Phong thở dài, thong thả gọi: “Lương Tấn…”
“Ừ?”
“Chúng ta không trị nữa… Có được không?”
—
Lương Tấn chưa bao giờ hận một người đến như thế, hận một người xa lạ chưa từng quen biết.
Lão Lương vẫn dạy dỗ cậu đây là một thế giới rất tốt đẹp, cậu cũng thật sự dùng ánh mắt màu hồng để nhìn người và mọi việc chung quanh. Lão Lương là người tốt, Từ Thanh Phong và Tần Thời đều là người tốt, cậu đến trường đa số bạn học cũng là người tốt, cho đến sau này cậu dù hiểu lầm Tư Thần là “kẻ thứ ba” cũng không chán ghét cậu ta.
Nhưng cái người là mẹ ruột Từ Thanh Phong Tùy Ngọc Lan này lại khơi dậy hận ý trong cậu.
Từ Thanh Phong triệt để buông tay.
Lương Tấn biết việc Tùy Ngọc Lan xuất hiện đả kích đến Từ Thanh Phong không chỉ ở chuyện đổi thận hay không.
Cậu không thể nào tưởng tượng được một tuổi thơ lớn lên trong gia đình suốt ngày gây gổ đánh nhau là trải nghiệm như thế nào, cũng không hiểu được người tự xưng là mẹ này đã để lại bóng ma gì cho Từ Thanh Phong, thế nhưng chỉ việc bà ta vì đứa con nhỏ mà mượn cớ tạo cho Từ Thanh Phong một hi vọng giả dối để đòi tiền, cuối cùng còn lòng tham không đáy mà mạnh mẽ đến nhận thân, Lương Tấn thật sự hận bà ta.
Bà ta không biết, bà ta đã hủy diệt cái gì.
Từ Thanh Phong có thể chấp nhận hiện thực mang bệnh không có nghĩa là hắn không ngần ngại, thậm chí Lương Tấn rõ ràng, Từ Thanh Phong so với cậu càng hy vọng sớm ngày chữa khỏi. Lương Tấn mỗi lần về nhà nấu cơm lại chạy đến bệnh viện, Từ Thanh Phong đều phải lo lắng đề phòng cả buổi. Mà Từ Thanh Phong mỗi khi chỗ này đau chỗ kia khó chịu cũng sẽ cố gắng tỏ ra không quá nghiêm trọng sợ Lương Tấn khổ sở.
Bởi vậy lần này xét nghiệm thành công, Từ Thanh Phong gần như nhận định mình sắp bình phục.
Hai người họ đã bàn xong sẽ đi nơi nào du lịch, cũng đã lên kế hoạch tổ chức họp mặt với mấy người bạn thân, thậm chí không hề tránh né nói đến rất nhiều thứ họ không thể ăn, nói đến thèm chảy nước miếng. Hai người nếm đến mùi vị hi vọng, mà hi vọng này đã cách bọn họ gần như vậy cơ hồ sắp biến thành sự thật.
Họ có thể đợi, họ biết đối phương được voi đòi tiên lòng tham không đáy cũng đã chuẩn bị “có thể nhẫn liền nhẫn”, thậm chí bên thư ký Tiêu đã lo xong đầy đủ tiền mặt, chỉ mong là hết thảy sớm thành công.
Ai biết kết quả lại là như thế này. Một người tự xưng mẹ ruột, đứng ở trước mặt hắn nói, người cho cậu hi vọng là tôi, nhưng tôi chỉ muốn tiền.
Hổ dữ không ăn thịt con, người đàn bà này lại cầm dao đâm vào sau lưng Từ Thanh Phong, máu tươi đầm đìa.
Từ Thanh Phong đột nhiên chấm dứt ý niệm, hắn không cần, hắn thà chết cũng không cần.
Mà Lương Tấn chỉ có thể duy trì hắn.
Tùy Ngọc Lan rất nhanh lại tìm đến họ, lần này hộ công nghe lời Lương Tấn chuyển điện thoại cho cậu.
Lương Tấn tránh đi Từ Thanh Phong, đi đến hành lang nghe đối phương dong dài, cuối cùng Tùy Ngọc Lan nói: “Một trăm ba mươi vạn, các người đưa trước cho tôi, tôi liền làm. Lương tiên sinh, dù sao các người cũng không thiếu chút tiền này, mà tôi phải vì con tôi về sau tính toán nữa.”
Lương Tấn hỏi bà ta: “Cho nên đây chính là nguyên nhân bà nhiều lần uy hiếp ép giá? Tùy nữ sĩ, nếu ngay từ đầu tôi không cho các người mượn tiền, bà dám ra giá đến một trăm vạn sao? Nếu người cần đổi thận không phải Từ Thanh Phong mà là người khác, bà dám lật lọng năm lần bảy lượt ra điều kiện sao? Bà bây giờ cho rằng thận mình là cái gì? Hòm châu báu à? Hay cây phát tài?”
Tùy Ngọc Lan bị cậu trắng trợn nói ra, không nén được xấu hổ nói: “Đây không phải để cứu mạng nó sao?”
“…” Lương Tấn lần này không lên tiếng, chờ bên kia Tùy Ngọc Lan thúc giục hai ba lần cậu mới chậm rãi nói: “Chậm rồi.”
Bên kia điện thoại hơi ngưng trệ, hiển nhiên là không hiểu ý cậu.
Lương Tấn nhìn cửa sổ chiếu ra bóng dáng của mình, khuôn mặt người trên kính lạnh lùng, đến thanh âm nói chuyện cũng lộ ra buốt giá. Lương Tấn nói: “Các người trả tiền lại đây, tiền thuốc men viện phí của đứa con bảo bối các người, vốn gốc thêm tiền lời tổng cộng mười hai vạn, trong vòng ba ngày trả lại cho tôi.”
Tùy Ngọc Lan kêu lên: “Ba ngày?! Cậu giật tiền hả? Ba ngày làm sao trả?”
“…” Lương Tấn ồ một tiếng, ngạc nhiên nói: “Sao lại không trả được? Bà có thể đi bán thận mà! Chúng tôi không mua, bà có thể tìm người khác, muốn bán bao nhiêu thì bán.”
“…”
“Bà nói đúng, không chuyện gì tiền không xử lý được.” Lương Tấn hít một hơi, chậm rãi nói: “Chúng tôi có tiền, một trăm vạn có, một trăm ba mươi vạn có, mà ba trăm vạn cũng có. Thận nguyên cả nước không chỉ mình bà có, chúng tôi có thể khắp nơi đi tìm, chậm rãi xét nghiệm, dân số hơn một tỷ cuối cùng sẽ có một cái thích hợp. Chúng tôi chờ được.”
Cậu cười lên, lại nhắc nhở mà nói: “Nhưng mà thời gian các người không nhiều, ba ngày, tiền tôi cho các người mượn phải trả lại đây.”
Tùy Ngọc Lan nghe ra cậu đang uy hiếp, nhịn không được nói: ” Nếu không trả thì sao?”
“Không trả được? Vậy khỏi trả.” Lương Tấn ngừng một lát, từng từ nói: “Tiền tôi có thể không cần, mệnh con trai bà, chân của bà… Các người thiếu Từ Thanh Phong, tôi sẽ thay anh ấy cầm về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...