Phong Tranh đứng ở phía sau lưng ta, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đúng là nói dối không cần viết trước.”
Ta huých hắn một cái: “Đừng có mà vừa được lợi lại còn ra vẻ. Nếu ta không xông vào, hiện tại ngươi đã khó giữ được trinh tiết.”
Phong Tranh cau mày: “Cô nương còn nhỏ tuổi, sao nói chuyện thô lỗ như vậy?”
Người này quả thật không phải là loại thích thuyết giáo bình thường.
Hai chúng ta quen biết hơn mười năm, ngươi cũng không phải ngày đầu mới
biết ngôn ngữ của ta thô tục. Nhưng dù có phải nói gì thì cũng đừng chỉ
trích làm người ta khó chịu.
Phong Tranh cởi quần áo, ta cẩn thận xem vết thương của hắn. Cũng may đã không còn chảy máu. Vết thương hơi sưng một ít, nhưng cũng không
nghiêm trọng. Mà mũi tên độc kia cũng bình thường, dùng một số loại
thuốc thích hợp sẽ rút sạch chất độc.
Ta gọi hạ nhân đi thay nước mới, giúp Phong Tranh rửa sạch vết
thương, bôi thuốc lên, sau đó nhấc bút viết ra đơn thuốc để giải độc,
sau đó kêu người đi lấy thuốc.
Phong Tranh vừa mặc quần áo, vừa nói: “Ta không biết ngươi còn biết y thuật.”
“Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng đã từng thấy heo đi bộ.” Ta cúi
đầu rửa tay “Ta đi theo sư phụ sư huynh xuống núi hành y đã lâu như vậy, đầu óc tự nhiên sẽ học được cách chữa bệnh. Ngươi thì biết gì về ta?”
Phong Tranh buồn bực đáp: “Ai bảo ta không biết?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Vậy ngươi nói xem, sinh thần của ta là vào ngày bao nhiêu?”
Phong Tranh ngạc nhiên, tự nhiên lại bị hỏi khó. Hằng năm ta ở cùng
sư phụ, chỉ dịp lễ tết mới được trở về, mấy năm này sinh thần đều trôi
qua trong hang núi. Phong Tranh chỉ quan tâm đến Vãn Tình, đương nhiên
không để tâm xem ta ra đời lúc nào.
Ta lại hỏi: “Vậy ngươi có biết ta thích ăn gì, thích hoa gì, hay mặc kiểu y phục thế nào không?”
Phong Tranh đều lắc đầu, ra vẻ hổ thẹn.
Ta đắc ý nói tiếp: “Ta biết ngươi sinh vào hai tám tháng nhuận, thích ăn cá chua cay, gà lá sen, một lần ăn phải quả ngoại ban, cả người liền phát ban. Bình thường ngươi thích mặc y phục màu xanh, uống nữ nhi
hồng*rượu Thiệu Hưng* phải được ủ
mười năm. Ta còn biết, khuỷu tay trái của ngươi còn có một vết sẹo là do năm mười tuổi ngươi sang nhà Tam Cữu gia chơi bị chó cắn, cho nên ngươi ghét chó thích mèo. Lần đầu ngươi xem xuân cung đồ là năm mười ba
tuổi…”
Câu nói kế tiếp liền bị vẻ mặt hoảng sợ của Phong Tranh làm cho ngậm
lại trong miệng. Gương mặt tuấn tú của lão huynh hắn giống như lửa đốt,
vừa lúng túng, vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc, tóm lại biểu
tình kia tương đối là phong phú, vẻ nghiêm túc này của hắn giống như
người khác thiếu hắn
Ta buồn cười đến đau cả ruột. Phong Tranh lộ ra vẻ mặt này, ta cực kì hỉ văn lạc kiến *vui tay vui mắt*, cho nên ta không nói cho hắn biết, thật ra ta đã từng cùng gã sai vặt
của hắn, A Chí, đi trộm rượu của cha ta nhân lúc hắn tiếp Vãn Tình ngâm
thơ vẽ tranh. Tiểu tử kia sau khi uống say liền đem mấy chuyện nhỏ nhặt
của chủ tử hắn kể lể với ta.
Có điều sau đó Phong Tranh che kín miệng ta, chợt nhíu mày, hỏi: “Tại sao người ngươi lại lạnh như vậy?”
Rất lạnh sao? Ta đưa tay sờ sờ, chỉ cảm thấy trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Phong Tranh lại sờ mặt và tay của ta. Ta thấy vẻ mặt ân cần của hắn,
cũng không cáo buộc hắn dám chạm vào ta. Hắn sờ xong rồi nói: “Ngươi có
cảm thấy chỗ nào không được thoải mái hay không?”
Ta nói ta mới thoát khỏi nguy hiểm, lại ăn no một bữa, bây giờ thân
thể khoẻ mạnh, chân tay nhanh nhẹn, suy nghĩ nhạy bén, nhĩ thanh mục
minh *tai thính mắt sáng*, nơi nào cũng thoải mái.
Phong Tranh hoài nghi, dặn dò ta: “Ngươi đã đi suốt một ngày một đêm, tối hôm qua cũng không có nghỉ ngơi. Ta là sợ ngươi bị cảm lạnh.”
Ta đáp: “Chúng ta đi cùng một đường, ngươi còn mang vết thương trên mình. Thế nào thì cũng là ngươi thảm hại hơn ta.”
“Ta là người tập võ.”
“Chẳng lẽ ta không phải sao?”
Phong Tranh cười một tiếng, ta có thể nhìn ra trong đó bao hàm cả thái độ khinh khỉnh cùng phủ nhận.
Được rồi, được rồi! Ta không cùng hắn cãi cọ. Hạ nhân của Qua gia tới hầu hắn ăn cơm, ta liền cáo từ trở về phòng mình.
Hắn vừa mới nhắc nhở như vậy, ta cũng cảm thấy đau nhức cả người.
Chắc là do thiếu vận động, tự nhiên lại phải cưỡi ngựa chạy cả đêm, còn
phải chèo thuyền chạy trốn, hao tổn thể lực quá độ.
Ta vừa đi, Phong Tranh liền gọi ta lại, nói: “Ngày mai Mông Húc sẽ nhận được tin tức. Tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta vẫy vẫy tay, tỏ ý biết rồi.
Trở về phòng, tiểu nha hoàn đã chuẩn bị giường cho ta. Chăn ở phương
Bắc được ủ vô cùng ấm áp, vừa nằm xuống, xương khớp liền mềm nhũn ra.
Ta choàng chăn cuốn mình trên giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, nhắm mắt lại đi gặp Chu Công.
Giấc ngủ này không biết kéo dài được bao lâu, nhưng có cảm giác ngủ
không yên. Đầu tiên là dần dần cảm thấy phát lạnh, loại lạnh đến tận
xương, khiến cho người ta run rẩy từng cơn. Hết lạnh lại cảm thấy nóng
ran, cảm giác như trong cơ thể có lửa đốt. Ta muốn bỏ chăn, lại phát
hiện tay chân không còn chút sức lực nào, muốn lên tiếng gọi người,
trong cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.
Chiếc giường ấm áp dần dần nóng như một cái lò lửa, ta giống như viên thuốc nằm trong lò luyện đan, lăn qua lộn lại trong lò lửa. Nhưng dù
nóng như vậy, lại không đổ chút mồ hôi nào.
Trong sự đau đớn, tai dường như nghe thấy ai đó đang nói chuyện ở đầu giường, nói cái gì lại không rõ lắm. Một lát sau, một bàn tay lạnh phủ
lên trán của ta.
Cảm giác đó thật sự rất tuyệt, giống như mặt trời chiếu nắng cả ngày
cuối cùng cũng có một tia gió mát. Ta ngọ nguậy qua lại, cố gắng nhích
tới gần đôi bàn tay mát lạnh kia. Nhưng bàn tay kia lại thu về rất
nhanh, sau đó người được đặt lại trên giường, chăn cũng được đắp trở
lại.
Ta thật là muốn mắng người, chợt có người cầm cốc nước chạm vào môi ta, ta đang khát liền có nước, mở to miệng uống.
Người nọ ở bên tai thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, coi chừng nghẹn đấy.”
Người này vẫn thích thuyết giáo.
Ta uống đủ nước, cổ họng cũng không còn khó chịu, lại yên lặng tiếp tục ngủ.
Ta cứ ngủ rồi tỉnh, ngủ rồi lại tỉnh như vậy, đầu óc không thể nào
thanh tĩnh. Khi cảm thấy tốt hơn một chút, có thể mở mắt ra nhìn, chỉ
thấy trong phòng có hai ba hạ nhân, một nam nhân ngồi đầu giường.
Trong đầu ta là một mảng hỗn độn, hoảng hốt cảm thấy cảnh này rất
quen mắt, người ngồi ở đầu giường kia nhìn rất giống cha ta. Hình như
ngay sau đó, hắn sẽ đến gặp nương để nói: “Vãn Tình bị nàng đẩy ngã
xuống đất, vỡ đầu chảy máu. Không ngờ đại muội tuổi còn nhỏ, lại độc ác
như thế, không mảy may quan tâm tới tình tỷ muội.”
Sau đó, nương liền nói: “Nhất định là có hiểu lầm, chỉ bằng lời nói của tiểu công tử Phong gia, cũng chưa hẳn đã chính xác.”
Cha ta lại không tin, ông luôn rất tự phụ. Ông nói: “Nàng, đúng là mẹ hiền hại con. Nên đưa con bé tới chỗ của Vân Hư đạo trưởng để được dạy
dỗ.”
Khi đó mẹ ta lo lắng đáp: “Vũ nhi còn nhỏ như vậy, mang lên đó, làm sao ta yên tâm được.”
Cha ta nói như đinh đóng cột: “Chính vì còn nhỏ nên mới cần được dạy dỗ tử tế.”
Cha mẹ nhà khác uy hiếp đem con đi thì cùng lắm chỉ là hù doạ một cái. Nhưng cha ta đã nói thì sẽ làm, thật sự đem ta đưa đi.
Ta cảm thấy như có người kéo ta từ trên giường lên xe ngựa, một mảng
kí ức bỗng vụt đến, ta nghe có tiếng khóc của trẻ con, cảm thấy như
chính mình đang khóc, khóc rất thương tâm.
Ta liều mạng đập cửa, cố gắng mở chốt then cài, la hét. Hoảng sợ, ảo
não, uất ức, tất cả cứ chất đống trong lòng, cảm giác đó khiến cho người ta rất khó chịu, giống như không thở được.
Bỗng có người nắm lấy bàn tay đang vung vẩy của ta, giữ chặt. Một
tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai ta: “Được rồi, được rồi, không đem
ngươi đi. Đừng sợ, ngươi không cần phải đi nơi đó nữa.”
Âm thanh này như giả như thật, lại có một sức mạnh kì diệu giúp người ta trấn tĩnh. Ta nghe theo lời nói trầm tĩnh của hắn, dần dần bĩnh tĩnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...