Thành Phố Này Mang Tên Anh FULL
Từ Huân nhìn Lăng Viên đang nằm trên giường, anh đi đến và đặt thuốc lên chiếc bàn cạnh giường.
Sau đó quay sang Tô Trân Y hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“Chắc là đỡ hơn một chút rồi.
Nhưng từ lúc tôi đến tới giờ thì chưa hề mở mắt, tuy là có nói vài ba câu với tôi.”
“Đừng nói với cô ấy là tôi có đến đây.”
“Hai người có chuyện gì đúng không?”
“Không có gì đâu.
Chỉ là càng lúc càng ngang bướng thôi.” Từ Huân lại quay qua nhìn Lăng Viên.
Khuôn mặt có chút xanh xao đó của cô khiến anh cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Tôi không biết là giữa hai người đã có chuyện gì.
Nhưng nếu anh làm tổn thương Viên Viên của tôi là anh không xong với tôi đâu đấy.”
Từ Huân nhìn Tô Trân Y rồi mỉm cười, nụ cười của anh thật nhạt và nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt đó.
“Cô để mắt đến cô ấy đi.
Tôi về lại công ty, ở lại đây lâu khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ không hay lắm đâu.”
Tô Trân Y nhẹ gật đầu, Từ Huân sau đó thì nhanh rời đi.
...
Hai ngày sau.
Tại cửa hàng trang sức của Tô Trân Y, trên tầng hai.
“Này, Trân Y.
Hôm tớ bệnh là có mỗi cậu ở cạnh tớ thôi hả?”
“À...!Ừm, đúng thế.
Sao vậy?” Tô Trân Y quay mặt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Tô Trân Y.
“Không có gì, chỉ là tớ hình như đã nghe thêm một giọng nói nào đó thì phải...”
“Haha, cậu nghe lầm rồi đó Viên Viên à...!Chỉ có mỗi mình tớ ở đấy thôi.”
“A...!Chắc tớ nghe nhầm thật rồi.”
“Hình như có khách, tớ ra xem sao đã.”
Tô Trân Y nhanh chóng chạy xuống tầng một.
Cô bất ngờ khi nhìn thấy người trước mắt mình.
Một người mà cô quen, là Từ Huân chứ không ai khác.
Nhưng điều khiến Tô Trân Y rất chú ý ở đây đó chính là cô gái đi bên cạnh Từ Huân.
Hai người họ trông rất thân thiết, cô gái nọ lại còn giữ khư khư cánh tay của Từ Huân không buông dù một giây.
Tô Trân Y bước chầm chậm đến, nhỏ giọng nói: “Xin...!chào quý khách.”
“A, cô là nhân viên đúng không? Hơi lề mề quá đấy.” Cô gái đó liền liếc mắt qua Tô Trân Y, ánh mắt như đang dò xét Tô Trân Y từ đầu đến chân.
“Tôi không...” Tô Trân Y đáp lại nhưng cô lại bị cô gái đó ngắt ngang: “Đứng đó làm gì nữa, mau lại đây.
Tôi muốn xem mẫu này.”
Tô Trân Y gượng cười đi đến, cô nhìn sang Từ Huân.
Anh ta vẫn bình thản mà nhìn trang sức được bày bên trong cửa tủ.
Từ Huân cứ như không hề để ý đến Tô Trân Y, từ lúc vào đến giờ cũng không nói chào gì với cô lời nào.
Rõ ràng anh ta có quen cô kia mà? Sao lại tỏ ra như thế chứ? Nhưng rốt cuộc cô gái này là ai nữa đây? Không phải anh ta thích Lăng Viên sao? Hôm nay lại đi cùng cô gái khác, mà lại đến ngay cửa hàng của cô nữa chứ!
“Quý khách muốn xem mẫu nào ạ?”
“Cái này này, mau lấy cho tôi.”
Cô gái chỉ tay vào một mẫu bên trong tủ kính.
Là một sợi dây chuyền nhỏ nhưng được làm trông rất tinh xảo.
Mặt dây chuyền đơn giản chỉ một hình tròn nhưng được đính kim cương làm nó phát sáng hơn bất cứ thứ gì khác.
Tô Trân Y mang dây chuyền ra trước mặt cô gái, cô gái đó cầm lên rồi đưa lên trước mặt Từ Huân và hỏi: “Đẹp không anh?”
Từ Huân nhìn qua sợi dây chuyền một cái rồi gật đầu, sau đó thì anh lại nhìn sang Tô Trân Y.
Bắt gặp ánh mắt đang trợn trắng nhìn mình thì anh quay sang nơi khác.
“Hay là xem mẫu khác nhỉ?”
Cô gái bỏ sợi dây chuyền xuống lại, rồi sau đó bắt đầu nhìn các mẫu khác.
“Cái này, cho tôi xem cái này.”
“Vâng.” Tô Trân Y lại tiếp tục lấy mẫu cô ta chỉ ra.
“Cái này còn không đẹp bằng cái vừa nãy nữa.”
“Thưa tiểu thư, mẫu này ở đây chỉ có duy nhất là một thôi đấy ạ.”
“Hơ, lấy tôi cái kia đi.”
Và thế, không biết là cô ta đã xem qua bao nhiêu cái rồi.
Cái nào đưa ra cho cô ta xem đều bị cô ta chê lên chê xuống.
Tô Trân Y tuy miệng cười nhưng lửa giận đang bừng bừng trong cô.
“Trân Y à, vị khách tuần trước...” Mới nói đến đây, Lăng Viên đang đi trên cầu thang thì dừng chân lại vì nhìn thấy Từ Huân đang đứng ở gần đó.
Những lời nói của Từ Huân ngày hôm đó bỗng nhiên lần lượt xuất hiện trong đầu cô.
Lăng Viên không muốn nghĩ đến chuyện đó nhiều, cô nhìn đến cô gái bên cạnh.
Lần này lại càng khiến cô bất ngờ hơn, và cô nhận thấy rằng Tô Trân Y dường như đang bị cô ta làm khó.
Lăng Viên bước nhanh xuống bên dưới, cô đi đến chỗ Tô Trân Y đang đứng.
“A, đây chẳng phải Lăng tiểu thư sao? Tôi nghe nói cô từ chức rồi đúng không? Giờ lại làm ở đây sao?” Vu Kỳ Khuê cười cười nói, nụ cười đó khiến cho Tô Trân Y muốn nhào đến đánh cho cô ta vài cái!
“Vu tiểu thư, lâu rồi không gặp.
Cô vẫn khoẻ chứ?” Lăng Viên cố tình phớt lờ đi mấy câu hỏi của Vu Kỳ Khuê.
“Ha, cô quan tâm tình hình sức khoẻ của tôi làm gì chứ.
Cô nên lo cho bản thân mình trước đi, sao lại chạy đi làm ở cái nơi như này chứ.” Vu Kỳ Khuê vừa nói vừa đảo mắt quanh cửa hàng.
“Cô...” Tô Trân Y định quát lên với Vu Kỳ Khuê nhưng bị Lăng Viên ngăn lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...