Về nhà là nời thoải mái nhất đối với Liễu. Chẳng phải làm gì, yên tĩnh thoải mái. Buông thõng vai, cô thở dài kéo lê chiếc túi xách của mình vào phòng. Qua phòng khách không thấy aai, cô lặng lễ bước, không muốn làm phiền mọi người ở nhà.
-Liễu!!!!!
Cô giật mình quay lại. Thì ra là Huyền, tay Huyền vẫn còn cầm cái muôi khuấy bột, trên tạp dề còn dính những mẩu vụn đã khô lại. Huyền lăm lăm tiến lại gần, khuô mặt lạnh lùng, ánh mắt tóe lên những tia lửa dữ dội.
-Cậu về nhà mà không bảo ai là sao?
Huyền vừa nói vừa tiến, ép Liễu vào tường khu hành lang dẫn đến phòng ngủ. Liễu bất giác lùi lại, vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Cô lặp bặp:
-Cậu…cậu…cậu làm mình sợ đấy. Cậu sao thế. Mình xin lỗi.
Nhìn bộ mặt lấm lét của Liễu khi bị áp đảo đến đường cùng, Huyền phá lên cười thích thú: -Hahaha…Cạu bị lừa rồi.
Liễu đỏ mặt. Người cô sợ nhất ở nhà này là Huyền. Không hẳn là sợ mà vì Huyền chăm sóc cô như một người mẹ, không ai quản được cô trừ Huyền. Ban đầu cô hơi khó chịu, nhưng lâu dần cũng quen, cũng chẳng để ý nữa. Mến từ trogn bếp đi ra, tay cầm đĩa bánh thơm nức vừa nhấm nháp, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Có chuyện gì vậy?
Liễu dựa hẳn vào tường thở phò nhẹ nhõm, ánh mắt cô lóe lên tia sáng:
-Huyền dọa mình suýt nên cơn đau tim. À mà…hình như có mùi khét thì phải…
Huyền tròn mắt lại, nhưng lại trong tích tắc chạy nhanh vào bếp. Chỉ chờ có thế, Liễu nhanh tay nhón cái cặp sách nhón bước lên cầu thang. Huyền từ trong bếp đi ra, mặt đỏ ửng. Cảm nhận được ánh mắt sát thủ của Huyền chiếu lên người mình. “Lần này chết chắc rồi”-Liễu nghĩ thầm rồi quay người, nụ cười hòa nhã nở trên môi.
-Cậu giỏi lắm, dám dùng chiêu này để lừa tớ hả?
Mến thờ ơ. Cảnh này vẫn thường xuyên diễn ra. Huyền hất mặt về phía Mến:
-Mến! Giúp tớ một tay.
Bắt gặp ánh mắt thảm thương của Liễu nhìn mình, Mến nở nụ cười đểu gải như là “chấp nhận số phận đi, tớ về phe Huyền rồi”. Chẳng kính nể, hai người lao vào Liễu như hổ vồ được con mồi. Liễu bị tóm áo lại, đơn phương độc mã làm sao chạy thoát. Hai người đè cô xuống sàn, Mến đè chặt tay cô. Huyền vừa giữ tay, vừa chọc vào lách Liễu. Nhồn nhột, ngứa ngáy. Liễu vừa cườ vừa dãy dụa:
-Làm ơn đi, tha cho tớ.
-Tha hả? Cái tội lừa bạn bè là không thể tha thứ.
Mến đáp rồi sờ vào chân Liễu, cười nhan hiểm. Lần lượt từ chân, eo, nách, cổ đều bị hành. Liễu như con sâu ngọ ngậu không thoát được. Cái cảm giác buồn buồn nhột nhột cực khó chịu. Liễu thết lên:
-Dừng lại, tớ không chịu nổi nữa. Sắp xỉu rồi này.
Huyền càng mạnh tay, không thể khoan nhượng được:
-Xỉu hả? Lừa mình không dễ thế đâu.
Liễu không dãy dụa nữa, chân tay cô thả lỏng. Khuôn mặt nhgieeng về một bên. Sự nhợt nhạt mệt mỏi đã có sẵn, giờ phát huy tác dụng. Nhìn rất giống người đang ngất. Huyền với Mến cũng khưng lại. Mến lay người cô:
-Cậu sao thế? Này! Này!
Ánh mắt hai người hiên lên sự hốt hoảng lo lắng. Huyền bối rối lắc nhẹ tay Liễu: -Này…này…Đừng đùa thế.
-Hình như cậu ấy không đùa đâu.
Sự hốt hoảng đã bộc lộ ra bên ngoài. Huyền run run, gắt lên:
-Cậu đừng nói thế, Liễu chỉ đùa thôi. Huh…huh…
Liễu nín thở trong lồng ngực. Cô kìm lắm mới không phá lên cười ha hả. Nghe giọng Huyền hình như nàng ta sắp khóc thì phải. “Đáng lắm. Dù sao cũng phải dọa nàng ta một phen.” Mến đột nhiên hét lên, suýt nữa cô đã giật mình mở mắt ra xem có chuyện gì.
-Mau gọi cấp cứu đi.
Huyền đứng dậy cấp tốc lao ra phòng khách. Liễu đen mặt, cấp cứu hả, cô vừa ở đấy về, không muốn phải vào đấy lần nữa. Cô vội vàng ngồi dậy:
-Không ngất, đừng gọi, mình chỉ đùa thôi.
Mến ngã ngửa vì giật mình, Huyền đỏ mắt quay lại, nàng ta bật khóc ngon lành. Đúng à kinh thiên động địa. Việc Huyền khóc còn khó tin hơn có động đất xảy ra bây giờ. Liễu đứng dậy, vòng tay ôm Huyền:
-Xin lỗi nha! Nín đi…mình chỉ đùa thôi mà…nín đi!!!
Huyền nức nở vẫn chưa thôi, giọng nghèn nghẹn:
-Sao không chết luôn đi. Đồ đểu. Huh..huh…
Mến phủi quần áo đứng dậy lườm hai người kia. Một người dùng lời nói ngon ngọt đến buồn nôn dỗ dành. Một người sướt mướt thút thít. Mến bực mình:
-Vâng! Để Liễu chết thì không biết cậu khóc thê thảm đến mức nào. Chắc ngập lụt cả thành phố ấy chứ…
Huyền lườm Mến rồi buông tay Liễu. Nàng ta đi vào bếp. Nếu không thì bánh cháy thật chứ chẳng đùa nữa. Liễu đứng dựa vào tường, rất mệt mỏi. Mến đứng dựa bên cạnh, cười nhạt nhưng thực ra rất quan tâm:
-Cậu có chuyện??? Tớ giúp được không?
Chỉ thoáng qua là Mến biết Liễu chắc chắn gặp chuyện ở bên ngoài. Nếu không Liễu sẽ chẳng im lặng khi vào nhà. Thói quan của Liễu rất cố định. Chỉ cần tinh ý sẽ nhận ra điều bất thường.
-Không! Tớ giải quyết được. Nếu cần, tớ sẽ gọi cậu.
-Ừ. Lên thay đồ đi. Cậu vừa lau 2 mét sàn đấy! Bẩn chết đi được.
-Tại cậu chứ ai. Tớ sẽ phục thù.
Nói xong, Liễu lên thẳng phòng. Bữa trưa, cô ăn rất nhiều nhưng vẫn thấy đói. Mò mẫm xuống dười nhà, Huyền vẫn còn giận cô vụ vừa nãy nên nhất quyết không cho ăn bánh.
Không ăn thì lấy sức đâu mà sống, giờ lại là kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề nữa chứ. Phải ăn, phải tẩm bổ kĩ lưỡng mới được. Có sức khỏe mới đi xin việc được. Lúc tâm trạng không vui, ăn đò ngọt là tốt nhất. Liễu chống tay lên, nhìn Huyền với ánh mắt thảm thương. Huyền vừa ghi lại côn thức sáng chế vừa nói:
-Dù cậu có nhìn mình đến nát mắt thì mình cũng không cho cậu ăn đâu.
Liễu gục xuống bàn, tay vừa đập vừa rên rỉ:
-Ôi! Sao số tôi lại khổ thế này? Ăn không được ăn, uống không được uống. Sống vậy thì sống làm gì?? Blap…blap…
-Im đi, rên vậy thôi.
Mến từ ngoài bước vào. Tiếng rên này như ong vo ve bên tai, Mến cực kì ghét. Liễu ngẩng lên, miệng méo xệch, chẳng còn chút sức sống nào cả. Mến nhăn mặt:
-Đúng là trẻ con. Huyền chăm sóc trẻ con cẩn thận nhưng đừng nuông chiều quá. Sẽ hư đấy. Tớ ra ngoài một chút đây.
Liễu trừng to mắt nhìn Mến. Mến chẳng kém, nở nụ cười đểu giả đáp lại, kèm theo một nụ hôn gió….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...