Liễu tiến vào căn phòng cao cấp ở cuối hành lang tĩnh mịch và yên tĩnh. Mở cửa ra cô ùa vào căn phòng một ko khí vui vẻ.
-Oà ….hi Thu. Cô đến thăm cháu đây.
Ánh mắt của Thu bất ngờ rồi sáng lên vui vẻ. Nụ cười tươi rồi của Liễu tắt ngầm vì cô nhận ra trong phòng có người khác.
Người thanh niên ngồi trên ghế ở bàn sách giật mình quay ra.Anh nhìn cô với đôi mắt tĩnh lặng, ngầm quan sát đối phương. Giọng Thu lanh lảnh phá tan bầu khí trầm lắng:
-Chào cô. Nhưng sao cô lại mặc đồ bệnh nhân vậy.
Giờ cô mới nhớ mình quên thay đồ. Cô cười tự nhiên bước vào.
-À ko có gì. Cô đi khám sức khỏe thôi.
Con bé vẫn chưa hết thắc mắc, tròn mắt hỏi tiếp:
-Đi khám sức khỏe sao lại thay đồ bệnh nhân hả?
Chẳng lẽ nói với nó cô bị ngất mà chẳng biết lí do sao;cô nhún vai thở dài.Người thanh niên bây giờ quay vào thu,ánh mắt nghiêm nghị nói;
-Em học thói chất vấn ở đâu thế.
Không hề tỏ ra sợ sệt hay phản kháng, con bé chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu 2 người với nhau. Con bé cười.
-Suýt nữa thì quên. Đây là anh trai cháu, hì anh ấy nghiêm khắc lắm cô ạ.
-Em thật là….người thanh niên cất tiếng nói. Đồng thời lấy chiếc ghế cho cô:
-Tôi là Hoàng Trân. Chào cô.
Đôi mắt anh nhìn về phía cô. Rất tự nhiên cô tiến lại ngồi xuống chiếc ghế đó. Anh nhìn khiến cô có chút bối rối nhưng ko hề lảng tránh. Đôi mắt anh đẹp, ấm áp và trìu mến. Ngoài đời trông anh càng đẹp tuấn tú đẹp trai hơn. Và ánh nhìn cũng trở nên cưỡng nghị hơn. Cô gật đầu chào lại:
-Tôi là Liễu, bạn của bác sĩ phụ trách điều trị của Thu.
Hoàng Trân vẫn ngồi đó, ko bộc lộ cảm xúc gì, giọng nói anh trầm trầm ấm áp:
-Tôi đã được nghe bé Thu kể về cô trong lần thăm lần trước. Cảm ơn cô đã đến.
Đột nhiên ánh mắt anh ẩn hiện ý cười. Vì anh nhớ đến lời kể của em gái về một người đến thăm rất trẻ con. Anh cũng thấy tò mò về người con gái này. Nhưng hôm nay anh thấy cô có phong thái lãnh đạm hơn. Anh đứng dậy, lịch sự hỏi cô:
-Tôi đi mua đồ uống, cô muốn dùng gì?
-Kem vị dâu được không?
Anh không nói gì, bước đi thì nghe tiếng bé Thu gắt gỏng:
-Còn em nữa cơ mà, anh không hỏi em sao?
-Ừ. Anh xin lỗi nhóc. Giờ công chúa của anh muốn dùng gì?
Liễu bật cười, không ngờ người nghiêm túc như anh lại nói ra câu đó. Hoài Thu làm khuôn mặt tư lự, suy xét một hồi mới lên tiếng:
-Anh đi mua đò ăn trưa đi, em muốn cô Liễu cùng ăn trưa với chúng ta.
-Ơ….
Liễu bất ngờ ngẩng lên nhìn Thu rồi quay sang nhìn Hoàng Trân. Anh cũng nhìn cô, ánh nhìn lặng lẽ chờ đợi câu trả lời. Liễu cười mỉm, gật đầu. Hoàng Trân quay người vội đi, bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cửa.
Liễu ngồi lên giường Thu, duỗi chân thỏa mái. Giường êm và có mùi thơm dễ chịu. Cô gối đầu lên tay, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt quay sang nhìn Thu với vẻ nghĩ ngợi sâu xa.
-Cô vừa bị đuổi việc. Tệ không..? Ti8nhf hình không đầu quân được cho công ty khác, cô lại pải ăn bám bạn bè rồi.
Nó kéo tay Liễu ra khỏi đầu. Đôi tay nhỏ bé cầm chặt tay cô. Bàn tay nó nhỏ bé, mềm mại, dễ chịu. Vẻ mặt nó hơi khác, nó an ủi:
-Đừng lo cô à…mọi chuyện sẽ ổn thôi.
-Trong một thoáng, cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều đổ vỡ. Cô chẳng biết phải làm gì bây giờ.
Liễu ngồi dậy, cô không niết tại sao mình lại nói chuyện này với một cô nhóc 7 tuổi. Cô cần một người bạn để tâm sự, nhưng ai cũng có công việc bộn bề, cô không muốn làm họ lo lắng thêm nữa. Hoài Thu bỗng chốc thấy mình rất quan trọng với ai đó. Nó quàng hai tay ôm cổ cô, giọng thủ thỉ:
-Cô còn cháu, còn mọi người nữa.
Tay Liễu vỗ nhẹ vào tay nó, thở dài một cái.
-Cảm ơn cháu, cô thấy được an ủi phần nào.
Cánh cửa mở, hai người đồng thời mở mắt ra. Hoàng Trân hai tay xách túi đồ ăn bước vào. Anh kéo chiếc bàn ăn lên giường. Liễu trố mắt:
-Anh mua gì nhiều vậy?
Từ hải sản, đồ chiên xào, canh… đều đủ cả, bày ra chật cả bàn, mùi thơm nức. Anhh nhìn bộ mặt thộn ra của hai cô cháu liền gãi đầu cười:
-Tôi không biết cô thích gì nên mua mỗi thứ một ít.
Liễu gật đầu một cái mạnh, bẻ bão tay rất tự nhiên rồi quay sang nhìn Thu và anh:
Vậy chúng ta hình thành đội quân diệt muỗi, nhất định không được để thừa. Đối với đồ ăn kaf phải nhiệt tình, để thừa là hành vi không tố đẹp. Blap…Blap….
Hai anh em nhìn cô, chăm chú lắng nghe. Liễu nói một hồi xong quay ra nhìn hai anh em, giọng điệu bỗng chốc mạnh mẽ. Cô ra lệnh:
-Biết chửa?
Không hẹn mà hai anh em cùng gật đầu. Liễu cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
-Xong lý thuyết rồi, vào thực hành thôi…Zô!!
Ba người lao còa chiến đâu, Liễu được phong là tổng chỉ huy. Cô gắp đầy ụ vào bát của hai người kia, bắt ăn hết cho kì được. Bé Thu hằng ngày rất chậm chạp trong việc ăn uống, hôm nay được sự thúc dục của Liễu bỗng trở nên hăng hái lạ thường. Hai má ní phùng phĩnh thứ ăn. Liễu cũng ra sức nhồi nhét cho Hoàng Trân. Anh không nỡ từ chối, đành vui vẻ tiếp nhận. Chỉ một loáng, thức ăn trên bàn đã vơi một nửa. Dạ dày ai nấy dầy thức ăn. Tiếng gõ cửa vang lên, ba người đòng loạt quay ra. Oanh bức vào thấy khung cảnh ấy thì không khỏi ngạc nhiên. Cô đến tìm Liễu vì đã quá giờ ăn trưa mà vẫn không thấy Liễu quay lại. Oanh tiến lại gần, vẻ mặt tức giận:
-Mua nhiều đồ ăn vậy mà không gọi tôi. Mấy người ăn mảnh vậy mà
không thấy ngại hả?
Liễu nuốt vội thức ăn còn trong miệng rồi cười tỏa nắng:
-Còn nhiều mà, cậu ngồi xuống đây đi.
Oanh khẽ cong miệng, vẫn còn chưa hét khó chịu, nhìn Liễu chằm chằm.
-Rau còn dính ở trên răng kìa.
Liễu ngậm miệng, thu nụ cười về. Vì đời Liễu mà Oanh bây giờ chưa được ăn trưa. Oanh ngồi xuống, đẩy Liễu sang một bên, ăn tự nhiên trước 6 con mắt còn lại. Thu cười nhanh nhảu:
-Cô Liễu là tổng chỉ huy thành lập đội quân diệt mồi. Nhất quyết không được để thừa thức ăn.
Ánh mắt Hoàng Trân cười nhìn cô. Oanh nhìn Liễu rồi đáp lời Thu:
-Vậy chắc hai người được nghe cô ấy giáo huấn về việc lắng nghe thiếng nói của những món ăn. Chúng kêu không được để thừa chúng đúng không?
Hoài Thu ngây thơ lắc đầu:
-Chưa đến. Cô Liễu mới nói đến đoạn để thừa thức ăn là một hành vi không tốt.
Liễu cũng cười. Cô ngẩng lên bắt gạp ánh mắt tỏ ra thú vị không che dấu của Hòng Trân. Cô liền đỏ mặt, cụp mặt xuống, cúi gập xuống bàn. Oanh vừa ăn vừa cười, kể lại điệp khúc về nhũng món ăn cho hai người nghe. Không khí càng trở nên chộn rộn vui vẻ. Liễu nhẹ nhàng cấu vào đùi Oanh thỏ thẻ:
-Cậu đừng nói nữa được không, tớ ngượng lắm.
Oanh chẳng thương tiếc, vẫn nói to ọi người nghe:
-Cậu mà cũng biết ngượng sao. Mỗi bữa ăn cậu chẳng hùng hồn diễn thuyết về việc lãng phí đồ ăn còn gì?
Liễu cúi gầm mặt, tuyệt đối không dám lên tiếng, vì càng lên tiếng thì Oanh càng lật tẩy. Oanh là ai nào? Là người biết tất tật về cô. Không nên tự đẩy mình đến hang cọp. Chỉ vì quên lời hẹn ăn trưa với Oanh mà phải chịu cảnh chế nhạo này. Thật mất hết cả danh dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...