Thành Phố Mùa Tuyết Tan
Tâm trạng không tốt khiến Mến không muốn ăn tối, tức giận đập gối trên giường:
-Tên khốn kiếp này, theo đuổi bao lâu, lúc người ta muốn thì lại bỏ cuộc hay sao?
Vô tình cô thừa nhận mà không biết.
Mọi người xem xét tình hình rồi lôi một đống hoa quả, đồ ăn vặt lên phòng mến, ép cô nàng nói ra hết sự tình. Trang đăm chiêu suy nghĩ:
-Việc gì phải ngại. Cứ nói hết ra với hắn là xong, cấm không cho hắn đi Mĩ nữa.
Mến lắc đầu nguầy nguậy:
-Mình là con gái mà, sao có thể chủ động như vậy được?
Oanh lấy ngón trỏ ấn giữa trán Mến:
-Thế người ta theo đuổi 3 năm thì sao? Lại còn sĩ diện con gái nữa. Không nói đến lúc họ chạy mất thì ngồi mà khóc.
Huyền chốt lại:
-Không nối nhiều nữa. Mai sẽ mở party. Cậu mà không giữ nổi Việt Anh lại thì đừng trách tụi này vô tình.
Mến tròn mắt: -Kiểu gì thế? Lại còn cái thể loại đe dọa nữa hay sao?
Huyền bỗng quay sang Oanh gắt lên:
-Còn cậu nữa, Ngọc Minh tốt như thế mà còn trần trừ cái gì. 24 tuổi rồi, đến lúc có banjtrai đi chớ.
Oanh he hé nhìn Huyền, nhỏ giọng:
-Sao tự dưng lại cáu với tớ?
Huyền liếc nhìn mọi người một lượt rồi ra lệnh:
-Mọi chuyện cứ quết định như thế đi. Giờ thì đi ngủ đi…
***
Bữa tiệc được trang trí bởi bong bống và nến thơm. Ánh sáng tỏa ra từ nến làm lung linh cả căn phòng. Điều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người là Việt Anh lại mời nhiều bạn đến như vậy. Vừa vào nhà, Việt Anh chỉ gật đầu chào qua loa mọi người rồi đi tiếp bạn bè mình. Việt Anh ngồi trên ghế sopha mà một đám nữ vây quanh, ai nấy đều kéo áo, nghịch tóc, giọng nũng nịu:
-Sao anh lại đi chứ? Anh đi rồi tụi em sẽ buồn lắm. Tụi em phải làm sao đây?
-Anh đi thi thoảng về thăm bọn em chút nhé…
-Đừng có cưới cô gái mắt xanh rồi quên em luôn nha.
Mến đem rượu ra, nghe họ nói mà sởn hết gai ốc. Cô liếc nhìn anh nhưng ánh mắt anh lại đang vười với cô váy ngắn bên cạnh. Ly rượu trong tay, cô bóp chặt, hậm hực quay alij phòng bếp. Cô rủa ra miệng:
-Đinh diễn trò trước mặt tôi chắc. Trước kia thì gghets con gái chạm vào người. Giờ thì loại nào cũng chơi được. Tên khốn kiếp, bực mình quá đi.
Huyền lắc đầu:
-Tại ai mà Việt Anh như thế chứ? Cậu không hiểu tâm tình của Việt Anh hay sao? Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể giành lại mà.
Mến thộn mắt suy nghĩ. Đồ của cô, chưa cho phép, ai dám động vào, cô sẽ xé xác chúng ra thành trăm mảnh. Hơn 8h, mọ người ra vườn làm tiệc đứng. Nhạc jazz vang khắp khu vườn. Ánh nến làm mọi thứ trở nên huyền ảo và ấm áp. Huyền nhìn vào phần rượu vang còn lại, đoán là sẽ không đủ. Cô đi tìm Liễu:
-Cậu ra cửa hàng chuyên bán rượu ở ngã tư mua thêm hai chai đi. Chiều nay bận quá, quên mất.
-Ukm…
Liễu lặng lẽ ra khỏi nhà, xe để trong gara rồi. Cô sải chân đi bộ. Ngã tư cách một đoạn không xa lắm, cô bước đi thư thái. Vào trong cửa hàng, cô lôi ra hai chai rượu vang đắt nhất rồi ra về. Đèn đỏ, cô bước sang làn đường đi bộ. Giữa lòng đường, một bé trai xách túi kẹo tập tễnh đi. Ánh sáng đèn ph axe tải tiến lại gần. Chẳng kịp suy nghĩ, cô lao ra đẩy đứa bé. Cô chỉ thấy ánh sáng chiếu rọi làm mắt cô không mở ra được.
Cạch…
Cô đập vào xe tải, cô lộn một vòng trên không rồi ngã xuống đất. Chai rượu vỡ tan hòa với vũng máu…
Tiếng hét vang lên ầm ĩ:
-Có tai nạn rồi…
-Xe ô tô đam chết người…
-Mau đưa người đi cấp cứu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...