Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Tại quán caphe, Việt Anh tĩnh lặng khuấy cốc caphe, vừa đăm chiêu suy nghĩ. Mến xồng xộc đi vào, giật uống một ngụm caphe của anh:
-Có chuyện gì mà hẹn em ra đây?
Anh yên lặng nhìn cô. Mến khó hiểu, tự dưng sao lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc vậy chứ? Cô thấy không quen, vừa quan sát đối phương, vừa hỏi nhỏ:
-Anh bị sao vậy? Có chuyện gì thế?
-Anh sắp sang Mĩ…
Mến phun hết caphe lên bàn, ho sặc sụa. Anh lo lắng vỗ nhẹ lưng cô:
-Không sao chứ?

Mến lắc đầu, dùng khăn lau miệng. Không phải cô sặc vì nghe tin anh sang Mĩ, mà vì giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nơi anh. Hít thở thật sâu, cô trở lại trạng thái bình thường.
-Đi nhanh rồi về, ai bảo anh sao đâu…
Ánh nhìn của anh xoáy vào mắt cô, lắc đầu:
-Anh xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền em, làm người ở công ty hiểu lầm em và anh có quan hệ. Từ nay anh sẽ trả lại cuộc sống trước khi anh đến.
Nếu trước đay nghe anh nói như thế này, cô sẽ ôm bụng mà cười. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của anh làm cô á khẩu. Mến nuốt nước bọt hỏi lại:
-Anh nói vậy là sao?

-Thì em coi anh là kẻ đeo bám còn gì. Ba anh mở một chi nhánh bên Mĩ. Anh sẽ sang đó quản lý và ở hẳn bên đó.
Mến nín lặng tiếp nhận thông tin. Người như cô có đánh chết cũng không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Cô cười gượng gạo:
-Bao giờ anh đi, tôi sẽ giúp anh mở tiệc chia tay.
Câu nói của cô làm trái tim anh rơi vào vực thẳm. Anh cười gật đầu:
-Vậy tối mai tổ chức luôn đi. Giờ anh đi gặp đối tác. Có gì anh sẽ gọi cho em.
Việt Anh đứng dậy. Anh đã đặt cược ván này quá lớn. Anh sợ cô ấy không chịu nhìn nhận tình cảm của mình mà giữ anh lại. Vậy lúc ấy anh phải làm sao?
Mến nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Cô chống tay lơ đễnh nhìn ra phía ngoài. Dòng người vẫn tấp nập. Cô bực mình đứng dậy xách túi ra về, miệng lẩm bẩm chửi anh:
-Đồ tồi. Tôi hận anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui