Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Điểm đến của ba người là nơi xa thành phố, xa bệnh viện. Đúng theo yêu cầu của bé Thu. Thảm cỏ non trải dài, màu xanh non mượt mà. Cánh đồng cỏ hiện lên đầy sức sống với những hoa đòng nội trắng, vàng, tím xem kẽ nhau. Cảm giác hít thở không khí trong lành thật yên bình.
Bé Thu nhất quyết đòi đi thả diều. Hoàng Trân cũng đành chiều nó.Liễu trải mìm dưới thảm cỏ, hai mắt lim dim, hít một hơi thật dài cảm nhận mùi hương hoa cỏ nơi đây. Cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Hoàng Trân đang chụp ảnh kỉ niệm với bé Thu, liến quay ra chụp ảnh cô.
Anh để Thu chơi diều, còn mình thì đến chỗ Liễu. Hai tay anh chống xuống đất, ngồi cạnh cô như muốn hưởng lạc chút gì đó.
-Lâu lắm mới thấy con bé vui như vậy.
Liễu mở mắt, khẽ đáo lại:
-Vì thời gian con bé đều ở trong bệnh viện.
Cô nghe rõ tiếng thở dài của anh, và tay anh đang rứt những bong hoa nhỏ bên cạnh. Trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng:
-Muốn dùng gì không?
-Cũng được…
Anh mỉm cười , đứng đạy đi về phía ô tô. Nhỏ Thu cau mày chạy lại ra phần tức tối:
-Cô Liễu! Diều mắc lên cây rồi! Cô lấy giúp cháu với…
Liễu đứng dậy, có chút chóng mặt. Cô lắc đầu cho tỉnh táo rồi theo chân bé Thu đến bên dưới gốc cây. Cô ngán ngẩm:

-Công nhận cái cây này cao thật.
Liễ nhún người nhảy đi nhảy lại nhưng không tới. Chỉ còn cách nửa gang nữa thôi. Cô lại nhún người: lần này phải nhảy cao hơn mới được. Nhưng cảnh vật như nhòa đi trước mắt cô. Cô thấy chóng mặt quá, đưa tay ra phía trước tìm điểm tựa nhưng không có. Cô ngã vật xuống đất, cơn đau dữ dội ập đến. Con bé Thu hét toáng lên vì sợ hãi. Nó thấy Liễu lăn lội, vừa lấy tay đập vào đầu, vừa cào cấu đầu mình thì hoảng quá. Nó quỳ sụy xuống kéo tay Liễu:
-Cô…cô sao vậy…đừng làm cháu sợ…cô ơi…!
-Cô…cô đau đầu quá.
Nó vừa gọi vừa mếu máo: -Cô..cô ơi…
Bàng hoàng quá, nó hét lên: -Anh…nh…nh…ơi…
Ly nước trên tay anh tượt xuống cỏ, viên đá nhỏ tan dần ra dưới ánh nắng nhẹ buổi chiều.
-Cô ấy sao vây?
Nó quệt nước mắt: -Cô ấy kêu đau đầu, vật lộn rồi ngất đi.
Khuôn mặt trắng bệch đập vào mắt anh. Anh chỉ kịp hét lên:
-Đưa cô ấy đến bệnh viện…
Hoàng Trân bế xốc cô lên, chạy nhanh về phía xe.
Con đường ngoại ô vắng ver vang lên tiếng động cơ, tiếng xe lao đi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Vầng thái dương của anh giật giật, anh đang lo lắng tột độ. Thu ôm chặt Liễu ở phía sau, nhìn Hoàng Trân qua gương.
-Trên đường đi em thấy có bệnh viện tư. Đến đó gần hơn bệnh vieenhj thành phố.
Nếu lái xe về thành phố ít nhất cũng nửa tiếng. Anh còn chưa biết cô bị làm sao, nếu kéo dài thời gian sẽ không tốt. Anh tiếp tục tăng tốc, vừa chửi đổng:
-Cái bệnh viện chết tiệt đó ở đâu không biết?
Con bé lờ mờ nhìn thấy nóc tòa nhà trắng ở phía trước thì hét lên:
-Anh ơi. Kia kìa…
Tiếng phanh xe trượt dài trên sân. Anh nhảy phốc xuống cỗng cô xuống xe bệnh viện. Liễu được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ngăn anh ở cửa:
-Xin anh chờ ở ngoài…

Phòng khám tư tuy nhỏ nhưng trang thiết bị khá hiện đại. Anh mặc kệ, trước hết phải xem tình hình Liễu thế nào đã. Được một lúc, Liễu được chuyển sang một phòng khác. Mấy bác sx đi theo ai nấy đều căng thẳng. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Bé Thu căng thẳng nhìn anh:
-Cô ấy sẽ không sao chứ?
Anh xoa đầu nó gật đầu. Nó yên tâm gục vào vai anh, ngủ gật lúc nào không biết. Buổi đi chơi giờ đã quá hạn sức khỏe của nó. Nó đã quá mệt. Hoàng Trân thở dài, nhẹ nhạng ôm nó ra ngoài xe, chỉnh tư thế cho nó ngủ thật thoải mái rồi trở vào. Vừa lúc bác sĩ ra.
-Bác sĩ! Cô ấy sao vậy?
-Anh không biết gì về tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hay sao?
Bác sĩ tháo khẩu trang, cau mày nói tiếp:
-Cô ấy bị u não. Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viên trung ương để xác nhận khối u. Tốt nhất là cho nhập viện ngay. Nếu để tình trạng này kéo dài, chỉ e rằng…
-Cô ấy đã tỉnh chưa?
-Tỉnh được một lúc rồi. Rất may tình trạng sức khỏe cảu cô ấy từ trước đến giờ rất tốt.
Bác sĩ rời khỏi, anh thẫn thờ ngồi xuống ghế. Câu nói của Oanh ban chiều vọng lại trong tai anh “sức khỏe của Liễu không được tốt. Cậu chú ý cậu ấy giùm mình. Đừng để cậu ấy mệt nha” Anh ngốc hay cô ta ngốc? Đối diện anh là cánh cửa khép hờ. Cô gái đứng sau cánh cửa từ từ tiếp nhận thông tin. cô vẫn còn cầm tay nắm cánh cửa. Lúc chuẩn bị đi ra thì tiếng bác sĩ lọt vào tai cô “cô ấy bị u não….cô ấy bị u não…”
Anh đứng dậy, đi đến cửa phòng. Cửa mở hé, mắt anh tối sầm lại. Tiếng “cạch” cửa vừa rồi là tiếng mở cửa phòng.
Chẳng lẽ…
Anh còn đang ngẩn ra thì Liễu đã mở cửa phòng, khuôn mặt nhột nhạt, cco lững thững đi ra. Dường như mắt cô không nhìn thấy anh nữa. Anh liền đuổi theo, kéo tay cô lại, trong anh giờ hoảng loạn.
-Cô đi đâu vậy?
Đôi mắt cô vô hồn nhìn anh, bàn tay còn lại gỡ tay anh ra, cô lững thững bước về phía cửa ra vào. Bước hụt cầu thang, cô bị ngã đập đầu xuống đất, đầu cô on gong nhức nhối.

Chẳng lễ đây là lần đầu tiên cô biết bệnh tình của mình. Hoàng Trân hốt hoảng chạy đến chỗ cô, tạm thời không nên nói gì. Liễu khó khăn thốt ra một câu đầy chua xót:
-Tôi không cần anh thương hại…
Anh thương hại cô ư? Anh mất bố mẹ từ năm 10 tuổi. Từ một cậu ấm hưởng sự xa hoa của gia đình bỗng chốc mất tất cả, không người thân thích, lại còn phải lo cho em gái no đủ nữa. Nếu không nhờ sự thương hại của người khác thì anh có sống đến bây giờ mà cướp lại tất cả những thứ từng thuộc về anh không?
-Tôi không thương hại cô mà tôi muốn cô phải dũng cảm đối mặt.
Cô đập đầu xuống đất, vết xước trên trán tím lại, dòng máu từ trên trán nhỏ xuống từng giọt. Anh quỳ xuống lau xết xước bằng khăn lau tau của mình.
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhột nhạt.
-Tại sao tôi lại bất hạnh như vậy? Sao mọi thứ xui sẻo cứ đổ ập xuống đầu tôi vậy chứ…huh..huh…huh…
Anh kéo cô vào lòng ôm chặt:
-Cô không bất hạnh, cô còn có gia ddinhg, có bạn bè. Còn cả tôi và bé Thu nữa. Mọi người sẽ ở bên cô, cùng cô đối mặt. Tất cả sẽ ổn thôi.
Mặ kệ bao người đi qua nhìn, anh vẫn quỳ đó ôm cô cho đến khi cô thôi nức nở. Giọng anh trầm trầm:
-Tôi sẽ ở bên em. Thế nên em đừng lo nghĩ gì cả. Ở bên tôi, nhất định em sẽ bình yên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui